Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 284: Vô Đề
“Lời này đến chính bản thân anh còn không tin được mà, nhưng không sao cả, các người không nhớ, còn tôi thì lại nhớ rất rõ, đồng sinh cộng tử, hiện tại xem ra không thể cùng sinh, vậy thì không bằng mấy người cùng chết với các anh em ở thế giới sương mù này đi!” Khỉ còm nói xong, giơ tay thêm một lớp băng dày ở bên ngoài tường băng, tuy rằng trước mặt nhiều người như vậy thì nó không thể cầm cự được lâu, nhưng chừng ấy thời gian cũng đủ để cho quái vật khổng lồ tiêu diệt toàn bộ bọn họ rồi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Khỉ còm đột nhiên trở nên điên cuồng hơn, hắn ta cảm thấy có lẽ đây chính là báo ứng, nếu như không phải vì bọn họ thấy tiền mờ mắt, muốn xuống dưới giết người cướp của, vậy thì bọn họ hiện tại chẳng những có thể sống tốt ở phía trên, mà còn được ăn no uống say ôm người đẹp trong lòng không phải là chuyện bình thường hay sao.
Nhớ lại những ký ức đó khiến cho hắn ta hối hận đến miệng hộc máu tươi, sau đó ngã xuống nằm trên mặt đất với nụ cười kỳ dị trên môi.
Bùm!
Còn về đại ca Hòa và những người khác, lúc này bọn họ đang bị quái vật hai đầu bao vây, hiện đã không còn khí lực dư thừa để nhìn về phía hắn ta nữa, bởi vì quái vật khổng lồ đã đến trước mặt bọn họ.
Khi nhìn thấy dị năng cấp ba của mình có thể làm rung trời chuyển ở phía trên, lúc đánh vào quái vật lại chỉ như gãi ngứa cho nó thì trong lòng mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
Mặc dù bức tường băng do Khỉ còm dựng lên lúc nãy đã bị cái đuôi của quái vật khổng lồ đập tan thành từng mảnh, nhưng với khoảng cách như thế thì bọn họ lại không có cách nào chạy thoát khỏi vòng vây đầu đuôi nối liền của con quái vật hai đầu được.
----------
Mọi người sợ hãi đứng giữa bãi đất trống, bọn họ chỉ có thể dựng lên tầng tầng lớp lớp tường bảo vệ, nhưng cho dù có chồng sức mạnh của hơn chục người lên đó cũng không thể chịu nổi hai ba cái đuôi của con quái vật quất xuống.
“Chúng ta chỉ có thể đánh cược một phen thôi, trèo lên người nó đi.” Cố Hàm Ngọc nhìn thấy mọi người mệt mỏi chống lại quái vật khổng lồ, cô ta chỉ có thể nhìn cái lưng to lớn tựa như núi đá của nó mà yếu ớt nói.
“Được, nghe lời cô.” Đại ca Hòa nghe vậy hai mắt sáng lên, phía sau lưng của quái vật khổng lồ phủ đầy đá tảng, bọn họ có thể trèo lên ẩn nấp một lúc, sau đó thừa dịp nó mệt mỏi và nghỉ ngơi thì mới lặng lẽ rời đi, dù sao thì nó cũng không thể đánh lên chính cơ thể của mình.
“Đi.” Nghĩ đến đây, Cố Hàm Ngọc vung cổ tay, một sợi dây leo lập tức quấn vào một tảng đá nào đó trên lưng con quái vật khổng lồ, khi cô ta lợi dụng lực thu lại của dị năng thì bọn họ cũng trèo lên phía sau lưng con quái vật bằng tốc độ nhanh nhất.
Những người khác thấy thế liền làm theo, một lúc sau, toàn bộ hai mươi hai người còn lại cũng đều đã lên sau lưng quái vật.
Mà con quái vật hai đầu nhìn thấy cảnh này, chúng nó liếc nhìn nhau, sau đó nằm rạp xuống ngay tại chỗ rồi quay đầu lại nhìn mấy vật nhỏ ở trên người mình, tiếp theo chúng nó gầm lên một tiếng, vẻ mặt mọi người trở nên mờ mịt nấp trong khe đá trên người chúng nó mà lăn lộn.
Quái vật hai đầu cực kỳ hài lòng với lứa thú cưng nhỏ mới này, nhưng mà nhớ đến cảnh bọn họ chạy trốn chống cự lại khi nãy thì quái vật hai đầu vẫn quyết định sẽ trừng phạt bọn họ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận