Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 227: Vô Đề

“Em xuống đây đi tìm mọi người. À đúng rồi, bọn họ bị làm sao vậy, có cần giúp gì không?” Lạc Hồng nói xong có chút ngại ngùng chỉ về hướng bờ sông.
“Có chút phức tạp, qua đây chúng ta nói tiếp.” Chu Nhất liếc nhìn ba người bọn họ, trong mắt lộ ra sự khó xử.
Biên Duyên cùng Kỳ Chu Nham nhìn nhau, rồi đi theo.
“Thằng nhóc này, ai bảo cháu xuống đây hả!” Vừa đi tới đã thấy chú Vân nhặt một cây gậy từ dưới đất lên đánh Lạc Hồng.
Về phần Chu Nhất, sau khi đưa họ tới đây, anh ta tiếp tục quay về chỗ cũ tiếp tục quan sát và tuần tra. Dù sao thì anh cũng là dị năng giả hệ mộc, sau khi nhổ gần hết hạt giống đen bên bờ sông, anh ta cần đi trị liệu cho Tiền Tiêu.
Nếu Tiền Tiêu muốn, anh ta có thể chữa trị ngay lập tức cho cô ta, đồng thời rút thứ kia ra, nhưng con gái nhà người ta lại thà chịu đau còn hơn là để anh ta lại gần, vì vậy bây giờ Chu Nhất chỉ có thể vừa đi tuần tra vừa chờ đợi.
“Chú Vân.” Biên Duyên đi tới.
“Ngồi xuống đã rồi nói.” Ông ấy nhìn Biên Duyên, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, ngay cả bàn tay đang cầm gậy cũng siết chặt lại.
“Cháu một mình đi xuống đây thôi, còn dẫn theo Tiểu Duyên làm gì hả. Cháu có biết nơi này nguy hiểm lắm không, bác đánh cho mày chừa, cái thằng ngu ngốc này!” Vừa nói, ông ấy vừa vung gậy đánh ngày càng hăng.
“Chị Biên, cứu em với!” Lạc Hồng nhảy đến trước mặt Biên Duyên. Rõ ràng là chị Biên tự xuống đây mà, có liên quan gì đến cậu ta đâu cơ chứ.
“Chú Vân, chú bĩnh tĩnh lại, sau này đánh cậu ấy sau cũng được mà ạ. Bây giờ ta nói về chuyện cô gái ngoài kia trước đi ạ?” Thấy Lạc Hồng bị ăn mấy gậy, Biên Duyên mới cười ngăn cản.
“Cô đó tên là Tiền Tiêu, lúc trước nghỉ ngơi trong rừng, con bé ngồi xuống một đống cỏ rồi không hiểu ra sao từ trong bụi cỏ đó phóng ra vô số hạt gì đó đen sì. Những hạt đen đó bắn ra quá mạnh, lập tức làm rách luôn quần áo của con bé.
Dị năng chữa trị cũng không có hiệu quả, phải lấy hạt giống đen đó ra, trong rừng có quá nhiều nguy hiểm rình rập không tiện lắm, chỉ là không ngờ rằng khi bọn họ đi tới bên bờ sông, những hạt giống đen kia lại đột ngột nảy mầm, cho nên bây giờ Hồ Mộng đang giúp con bé lấy ra.” Chú Vân vô cùng lo lắng, dù sao thì ông ấy cũng là người đem người ta xuống đây, ông ấy cũng khó chịu vô cùng khi thấy Tiền Tiêu đau đớn như vậy.
Chỉ là khi chú Vân nói đến đây, Biên Duyên cùng Kỳ Chu Nham lại không khỏi nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Lạc Hồng, đôi mắt hiện lên vẻ sáng tỏ: “Suýt chút nữa thì mặt cậu nở hoa rồi đó!”
“Chị Biên, chị chính là ân nhân của em!” Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, Lạc Hồng che mặt sợ hãi đi tới bên cạnh Biên Duyên, trong đôi mắt hoảng sợ còn xen lẫn một chút cảm kích. Nếu như không nhờ tấm chắn bảo vệ của chị Biên, cậu ta thậm chí còn không dám tưởng tượng bây giờ bản thân sẽ ra sao nữa.”
“Sau này ngoan ngoãn hơn chút đi.” Sờ vào hạt giống màu đen đang ở trong túi mình, cô lôi ra nhìn một lát, thấy không có gì khác thường bèn cẩn thận cất vào trong balo, đây quả là đồ tốt.
“Chúng ta cũng gặp mặt rồi.” Thấy Biên Duyên móc túi ra, mà ba người vẫn bình an vô sự, chú Vân không nhịn được vui mừng nhưng còn chuyện của cô gái kia nữa.
Ba người gật đầu, nghe thấy tiếng kêu gào bên sông, sắc mặt mọi người không khỏi phức tạp.
Ở bìa rừng, Biên Duyên gật đầu với Chu Nhất, sau đó nhặt lá cây đi về phía bờ sông, cô định đi hỏi xem hai người kia có cần giúp đỡ thêm gì không.
“Có cần tôi giúp không?” Nhìn sắc mặt Tiền Tiêu nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa đang cắn chặt một miếng gỗ nhỏ, Biên Duyên đi tới, sau đó ngồi xổm xuống hỏi.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Khuôn mặt của người phụ nữ ngồi bên sông còn kém hơn so với cặp mông đang nở hoa của Tiền Tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận