Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 122: Vô Đề

Biết thế mấy hôm trước anh ăn một mình luôn, nếu không phải thấy anh ấy bị thương thì anh cũng chẳng chia cho anh ấy một phần đồ ăn Biên Duyên làm đâu, anh thật sự tính nhầm rồi.
Các thành viên khác trong đoàn đi ăn về, họ đang thảo luận đồ ăn hôm nay đúng là khá ngon thì thấy Triệu Khuyển đi đến từ phía đối diện, anh ta còn đang cầm hai hộp đồ ăn to vào phòng họp, tuy họ không biết ở trong có món gì nhưng mùi thơm ngào ngạt kia khiến mọi người đều chảy nước miếng, món ngon bọn họ vừa thảo luận lúc này đã bị ném lên tận chín tầng mây.
“Đại ca, bà chủ Biên nhờ tôi mang về này.” Triệu Khuyển cười đặt hộp đồ ăn lên bàn.
“Sao cậu lại đặt ở đây, để vào trong phòng nghỉ đi, đây là chỗ để mọi người làm việc mà.” Vân Tô liếc mắt nhìn mọi người xung quanh rồi nghiêm túc nói với Triệu Khuyển.
“Đại ca nói đúng, để tôi để vào trong.” Triệu Khuyển nghe vậy thì vội vàng cầm hộp đồ ăn đi về phía phòng nghỉ, chỗ này không nhiều mà xung quanh lại nhiều sói quá không đủ để chia!
“Dặn dò mọi người tăng mạnh tuần tra ở cửa thành và dặn người gác đêm mở to mắt nhìn kỹ cho tôi, có bất kỳ động tĩnh nào phải báo cáo ngay.” Vân Tô nói, dường như không nhìn thấy mọi người đang liên tục nuốt nước bọt.
“Còn đứng đó làm gì, mọi người đều ra ngoài làm việc đi.” Vân Tô thấy họ vẫn đứng im, giọng anh cũng trở nên nghiêm khắc hơn.
“Rõ ạ!” Mọi người nhanh chóng trả lời, tiếng hô đều đều mạnh mẽ, chẳng qua là trước khi rời đi anh mắt họ nhìn anh toàn là sự trách móc.
Thế mà chỉ huy lại ăn một mình, quá không phúc hậu rồi!
Vân Tô và Lạc Thu Minh không thèm để ý, đợi mọi người rời đi hai người mới về phòng nghỉ độc hưởng món ngon.
Còn những người khác ấy hả, đợi chuyện thú đêm trôi qua anh sẽ nhờ Biên Duyên chuẩn bị bữa tiệc khao mọi người, đến lúc đó mới cho bọn họ hưởng thụ được.
Còn hôm nay đúng là sói nhiều mà thịt thì ít, không đủ để chia. Hơn nữa đây đồ ăn Biên Duyên đặc biệt làm cho anh, anh phải chia ra cho Lạc Thu Minh một phần đã rất khó khăn rồi.
Mặt trời lặn, bầu trời dần dần trở nên u ám.
Bóng tối từ từ bao phủ, Vân Tô đứng trên cửa thành ra lệnh cho cấp dưới mở đèn năng lượng, nháy mắt ánh sáng đã bao phủ cả tường thành giống như ban ngày.
Vân Tô đứng trên đài quan sát, anh cầm kính viễn vọng nhìn được vào ban đêm nhìn về phía rừng rậm, bóng đêm bao phủ lên rừng rậm nhìn y như vực sâu hắc ám có sức hút vậy, nhìn nó còn âm u và đáng sợ hơn cả ban ngày.
“Thông báo cho mọi người kiểm tra lại thiết bị chiến hào, bảo lính tuần tra nâng cao tinh thần, cẩn thận chú ý động tính bên cạnh rừng rậm.” Vân Tô cầm kính viễn vọng tiếp tục quan sát chỗ sâu trong rừng rậm, so với mọi khi thì nơi đó trở nên yên tĩnh lạ thường, anh dùng tay còn lại cầm bộ đàm từ tay cấp dưới ra lệnh.
“Đã rõ.” Bên trong bộ đàm truyền ra tiếng đã nhận được thông tin.
Vân Tô trả bộ đàm lại cho cấp dưới, anh giơ cổ tay lên xem thời gian rồi tiếp tục dẫn người tra xét trên tường thành.
Người dân trong thành thấy trên tường thành bật đèn sáng như ban ngày đề cao cảnh giác thì chợt nhớ đến tin tức hai ngày nay họ nghe được. Có người không thèm quan tâm, chỉ cằn nhằn mấy câu ánh đèn quá sáng rồi kéo chăn lên tiến vào mộng đẹp tiếp, có người thì không hề buồn ngủ mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Biên Duyên cũng vậy, cô dỗ con trai lên giường ngủ sau đó ngồi trong xe dã ngoại tiếp tục tu luyện.
Chỉ sợ đêm nay sẽ là đêm đầu tiên Vân Tô và các chiến sĩ, các dị năng giả trên tường thành sẽ phải chiến đấu với thú đêm.
Vì đã biết bản tính của thú đêm nên họ đã chuẩn bị trước, hy vọng mọi người có thể an toàn thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận