Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 187: Vô Đề

Vì nếu Lạc Hồng thật sự muốn đi thì cũng phải mất một lúc nữa mới tới nơi, chỉ cần Lạc Thu Minh đọc được tin nhắn sớm sẽ ngăn được cậu ta, còn nếu anh ấy không đọc được tin nhắn, thì lát nữa cô sẽ canh thời gian gọi cho anh ấy thêm vài cuộc nữa.
Đáng tiếc, mãi tới khi Biên Duyên ngồi bên cửa sổ nhìn hoàng hôn khuất núi và bóng đêm dần bao phủ mọi vật, mà bên phía Lạc Thu Minh vẫn chẳng có phản hồi gì.
Biên Duyên nhìn An An bên cạnh đã sắp xây xong một tòa nhà, cô chỉ cảm thấy mí mắt mình giật liên hồi.
Tới tận khi cô gọi cho Lạc Thu Minh lần thứ năm, cô mới nghe được đầu bên kia truyền tới âm thanh mệt mỏi: “Cô Biên, trước mắt cô đừng ngủ vội, lát nữa tôi có chuyện cần nói với cô.”
Biên Duyên nghe thấy cuộc gọi đã bị ngắt thì trong lòng càng bồn chồn bất an, không lẽ thằng nhóc Lạc Hồng đó đã thành công qua mắt cả anh trai và bác Hai mà đi vào vùng sương mù đen rồi đấy chứ?
Hai mươi phút sau, Biên Duyên nhìn thấy Lạc Thu Minh đang đứng thẳng người trước mặt mình, chỉ cần nhìn tư thế đi đường là cô đã đoán được anh ấy vừa cưỡng chế chữa trị thân thể của mình.
“Lạc Hồng đi xuống rồi sao?” Biên Duyên đứng dưới lầu hỏi Lạc Thu Minh.
“Đúng vậy, nó đã dùng sự thông minh suốt đời mình để dùng cho lần tìm đường chết này.” Sắc mặt Lạc Thu Minh âm trầm, anh ấy nhớ hôm nay mình và bác Hai đều không hề tỏ ra chút ý định nào sẽ đi vào vùng sương mù, cũng không biết thằng nhóc đó làm sao mà đoán được chuyện này.
“Cô Biên, đây là thứ mà bác Hai nhờ tôi chuyển cho cô.” Lạc Thu Minh nói xong thì đưa một tập văn kiện cho cô.
“Đây là ý gì?” Biên Duyên nhìn tư liệu bên trong thì hỏi ngay, cha của Vân Tô tặng cho An An một món quà rất lớn.
“Lần này bác Hai đang cược xem mình có thể trở về hay không, nên trước khi xuống đó ông ấy đã đưa thứ này cho tôi, ông ấy nói nếu tự mình đưa cho cô thì chưa chắc cô đã chịu nhận, vì thế mới nhờ tôi đưa cho cô sau khi ông ấy rời đi.” Lạc Thu Minh nói xong thì nhìn thấy Biên Duyên nhăn lại mày như dự đoán.
“Tôi sẽ thay mặt An An nhận.” Trên văn kiện đều viết tên của An An, hiển nhiên chỉ trong hai ngày ngắn ngủi ông ấy đã nắm rõ được tính cách của cô. Nếu những thứ này là tặng cho An An thì cô không thể quyết định thay An An được, cô chỉ có thể chờ sau khi An An lớn thêm chút nữa, có hiểu biết nhất định về sự việc rồi mới nói hết mọi chuyện cho cậu bé, để cậu bé đưa ra quyết định của mình.
“Thế còn anh, anh định sẽ làm gì?” Biên Duyên nhìn sắc mặt tái nhợt của anh hỏi.
“Tình hình bên Đoạn Nhai đã tạm ổn, thiếu tướng Lục có thể tự mình lo liệu được.” Lạc Thu Minh nhìn cô một cái rồi nói, người nhà bọn họ đều rất trọng tình cảm, thêm nữa thằng em trai ngu ngốc của anh ấy theo đuôi đoàn đội của bác Hai khá chậm chân, nên không biết thằng nhóc đó còn có thể sống được bao lâu.
“Anh có điên không, thân thể anh thế này thì sao mà xuống đó được?” Biên Duyên liếc nhìn Lạc Thu Minh một lượt từ trên xuống dưới, cơ thể anh ấy đã rất suy yếu, không chỉ cưỡng chế trị liệu hai chân mà còn miễn cưỡng tự mình đứng lên, nếu anh có thể đi bộ được năm ki lô mét giống người bình thường thì cô cũng bái phục.
“Nếu anh đã xin phép bên thiếu tướng Lục thì cứ ở đây giúp tôi chăm trẻ đi, tôi sẽ xuống đó tìm người.” Biên Duyên nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, hít sâu một hơi rồi nói.
“Vì sao?” Lạc Thu Minh nghe vậy, thì nhìn về phía Biên Duyên bằng ánh mắt khó hiểu.
“Bởi vì Vân Tô là cha của An An và cũng là bạn của tôi.” Biên Duyên liếc nhìn anh ấy rồi nói.
“Cho phép tôi hỏi một câu, không biết dị năng của cô Biên đang là cấp mấy vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận