Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 20: Vô Đề

“Một đám sói mắt trắng vô ơn.” Nghĩ đến lần trước buổi trưa chỉ ăn được có hai hộp, ông ấy đã bị đám nhóc ở nhà lừa ra ngoài, lúc ông ấy trở về chỉ còn lại hộp rỗng, Dương Địa Hải híp mắt khẽ mắng một câu.
“Có thể cầm không?” Biên Duyên nhìn vẻ mặt của anh Dương âm thầm cười, với số lượng cơm hộp mỗi lần anh Dương đặt gần đây là biết nhà ông ấy toàn là những người ham ăn.
“Được, hôm nay cảm ơn bà chủ Biên.” Anh Dương tay trái ôm chậu, tay phải xách túi cảm ơn Biên Duyên xong liền bước chậm rời đi.
“Khách sáo gì chứ, lần sau lại đến.” Nhìn cảnh tượng mọi người vây đến sau khi anh Dương rời khỏi, cô cười híp mắt.
Bữa này anh Dương đắc ý, kéo đầy cừu hận, không nhìn thấy mọi người xung quanh ngửi thấy mùi bị ông ấy trêu chọc sắp không nhịn được muốn đánh ông ấy rồi sao?
“Muộn rồi, anh Dương đã lấy hết.”Nhìn đoàn người sau khi Dương Địa Hải đắc ý rời khỏi không nhịn được nhào đến chỗ Biên Duyên hỏi mua mỳ, nhưng lúc bọn họ biết số còn lại toàn bộ bị Dương Địa Hải mua hết, ai ai nhắc đến tên ông ấy đều là nghiến răng nghiến lợi.
Biên Duyên đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng tức giận rời khỏi của mọi người, khóa miệng cong lên cười như không cười: “Anh Dương, không phải tôi cố ý kéo cừu hận cho anh đâu.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Biên Duyên đưa con cùng đến sạp hàng của Dương Địa Hải, cô đến xem thịt lợn rừng biến dị đặt trước đó với Dương Địa Hải.
“Chào bà chủ Biên, đây là lợn rừng biến dị hôm qua đám tiểu Huy săn được ở bìa rừng, cô xem muốn lấy bao nhiêu?” Dương Địa Hải từ xa đã nhìn thấy cô vội vàng giơ tay chào hỏi.
“Như này phải một trăm năm mươi đến hai trăm cân nhỉ.” Biên Duyên nhìn thịt lớn rừng đã được xử lý sạch sẽ trên sạp hỏi.
“Ánh mắt tốt, một trăm tám mươi tư cân, hơn nữa thịt lợn hôm nay rất được, không béo không gầy.” Dương Địa Hải vỗ vỗ thịt lợn rừng, hôm nay có người mua lẻ ông ấy không bán, bởi vì ông ấy biết có thể Biên Duyên sẽ mua hết chỗ này.
“Tôi lấy hết, vẫn phải làm phiền ông chủ cắt ra cho tôi sau đó đưa đến xe bán đồ ăn.” Biên Duyên vươn tay lật ra xem, chất lượng thịt quả thật không tệ, không dùng hết để trong tủ lạnh hoàn toàn không thành vấn đề, bây giờ buổi trưa buổi tối đều bán hàng, cũng chỉ mấy ngày là hết.
“Bà chủ Biên tối nay có bán hàng không?”Dương Địa Hải nghĩa đến thịt kho tàu hôm qua cô nói thì nuốt nước miếng, tối nay bán hàng bữa tối của bọn tiểu Huy tối ông ấy sẽ mua, ăn nóng sẽ ngon hơn.
“Có.” Biên Duyên nghĩ rồi nói.
“Vậy tốt quá, trưa nay để cho tôi hai suất, tối mười lăm suất.” Màu mắt Dương Địa Hải hơi đen lại, hôm nay cho đám nhóc đó mỗi đứa ba suất, cho mấy đứa ăn no đến chướng bụng luôn.
“Được, không thành vấn đề.” Thực ra Biên Duyên rất muốn hỏi nhà bọn họ có mấy người ăn, dù sao lượng đồ ăn của mỗi suất thực ra rất nhiều.
“Vậy chốc nữa tôi mang qua cho cô.”Dương Địa Hải nói xong bắt đầu xẻ thịt điêu luyện, Biên Duyên không chỉ là khách hàng lớn của ông ấy, bây giờ còn là người cứu vớt vị giác của nhà bọn họ, vì vậy ông ấy làm việc càng cẩn thận hơn.
“Làm phiền anh Dương, chốc nữa gặp.” Nói xong Biên Duyên dắt An An tiếp tục dạo xung quanh, thịt kho tàu vẫn còn thiếu một nguyên liệu phối cùng.
Đi dạo thêm nửa vòng lớn, cô mới mua một củ khoai tây màu tím cực lớn, dưới lớp vỏ màu tím, củ đã không còn là màu vàng như trước nữa, màu bên trong đã trở thành màu tím thấm giống như vỏ ngoài. Mùi thơm nhàn nhàn lan tỏa sau khi bóc vỏ ra, Biên Duyên càng thêm mong đợi về nó, khoai tây biến dị vỏ tím này có lẽ sẽ mang đến niềm vui bất ngờ rất lớn cho cô giống như nấm biến dị.
Người bán hàng từng nghe nói về cô, vì vậy bà ấy cũng chỉ nhắc một câu lúc Biên Duyên mua, thấy cô không quan tâm thì làm theo yêu cầu của cô chọn một củ to nhất.
Khoai tây hơn hai mươi lăm cân, Biên Duyên vốn định để người bán hàng giúp cô mang qua, nhưng lúc cô giúp đỡ buộc lại phát hiện mình hình như xách được, nếu đã vậy cũng không làm phiền người khác. Sau đó một tay cô ôm gia vị đã mua, tay còn lại xách củ khoai tây lớn cùng An An đi về xe bán hàng.
“Không hổ là tiến hóa giả, củ khoai tây lớn như vậy mà xách một tay.” Sau lưng Biên Duyên, bà chủ nhìn bóng lưng thoải mái của cô, trong mắt đều là sự hâm mộ.
Ở bên kia, Biên Duyên về đến xe bán đồ ăn thì không có gì khác với trước đó, sức mạnh vừa rồi cô tưởng rằng là do nguyên chủ làm việc nặng nhiều năm luyện được, dù sao cô vừa thử đồ khoảng năm mươi cân, nhấc lên rất mất sức, vì vậy không thể nào tiến hóa sức mạnh, bởi vì cô nghe nói tiến hóa giả sức mạnh thực sự nhấc đồ vật hai trăm năm mươi cân không hề phí sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận