Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 262: Vô Đề
“Được, tôi biết rồi. Lần này cô trở về cầm theo nhiều khoáng thạch không, nếu nhiều cô cho tôi hai viên nhé.” Vân Tô nhìn nguồn năng lượng trong viên khoáng thạch to bằng lòng bàn tay, anh không muốn độc hưởng, chẳng qua là có một số thứ chắc chắn không thể chỉ đặt ở một nơi.
“Mấy viên này anh nộp lên, còn chỗ này là tôi cho anh.” Biên Duyên nghe vậy thì trực tiếp lấy ra một chiếc balo trong ngăn tủ phía sau. Cô lấy ra mấy viên cho anh nộp lên trước, sau đó đưa cho anh cả chiếc balo. Trong balo còn lại khoảng trên dưới hai mươi viên.
“Nhiều thế ư, sao cô không bớt lại một ít.” Vân Tô nghe vậy thì đẩy balo trở lại, chỗ này là một nửa số lượng trong balo mà cô mang về rồi, trừ đi những thứ khác cô mang về nữa có lẽ trên người cô không còn bao nhiêu nữa.
“Tôi vẫn còn mà, hơn nữa lần sau tôi đi vẫn có thể lấy về thêm.” Thật ra là trong xe của cô còn khá nhiều, nhưng xem xét đến kích thước chiếc balo cô đeo về nên cô không thể nói chuyện này ra được.
“Vậy được rồi.” Vân Tô bỏ thẳng những thứ còn lại vào trong. Cô đã nói vậy rồi anh cũng không muốn nhắc mãi về vấn đề này nữa.
“Tiểu Duyên, chuyện Cố Hàm Ngọc thì sao.” Vân Tô cẩn thận cất đồ đi, anh định nói với cô một chuyện khác.
“Đúng thế, chuyện này là tôi làm.” Biên Duyên nghe rồi thoải mái thừa nhận trước mặt Vân Tô, dù sao chậu thực vật kia rất đặc biệt, anh nghe xong đã đoán được chuyện này là do cô làm.
“Dạo này cô phải cẩn thận hơn đó.” Vân Tô nhìn Biên Duyên rồi nói, Cố Hàm Ngọc đã nghi ngờ cô rồi, anh chỉ lo cô ta sẽ đi đối phó với cô.
“Tôi biết rồi.” Đáy mắt Biên Duyên hiện lên sự ác độc, đây mới chỉ là sự bắt đầu thôi. Dù sao tối qua cô canh gác ở ngoài có nghe thấy cô ta lẩm bẩm là muốn ra tay với An An.
Tất nhiên là Cố Hàm Ngọc thoát được ra khỏi thế giới sương mù rồi vẫn không hề hối cải với những chuyện trước đây cô ta từng làm, thậm chí giờ cô ta còn cảm thấy bé ngoan đã thoát khỏi sự khống chế và dám chống lại cô ta nên cô ta rất khó chịu. Cộng thêm chuyện cô ta không giết được cô mà còn bị đâm một nhát nên cô ta càng quyết tâm muốn hại bé ngoan hơn.
Chẳng qua là lần này cô ta còn chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch đã bị Biên Duyên ám toán, chỉ sợ khoảng cách cô ta trở nên điên cuồng lại gần hơn một bước.
Biên Duyên và Vân Tô nói chuyện trong xe Món Ngon một lúc lâu cô mới giục anh lên tầng nghỉ ngơi, gần như cả buổi tối hôm qua anh không hề nhắm mắt ngủ.
Ngược lại là hai hôm nay Biên Duyên đều nghỉ ngơi tốt, cô vào phòng bếp nhìn thoáng qua sau đó cầm tinh hạch ra ngoài.
Dạo này thú đêm không có cơ hội tấn công vào nên thành Tây lại trở lại trật tự ngày xưa, nhất là chỗ chợ cô ở lúc trước, giờ đa số mọi người đều trở về bán hàng tiếp nên cô muốn đi qua đó xem thử.
Biên Duyên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ trên xe buýt, bình tĩnh nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ xe.
Nửa tiếng sau cô đứng ở khu chợ quen thuộc, hoài niệm nhìn dòng người đông đúc và náo nhiệt trong chợ. Dù sao đây cũng được coi là điểm khởi đầu của cô khi mới đến thế giới này.
“Bà chủ Biên!”
“Tốt quá, cuối cùng cũng gặp được cô rồi. Bọn tôi còn đang nghĩ sao mãi chưa thấy cô trở lại đây.”
“Thấy cô về là tôi mừng rồi, chỗ này đã trở lại náo nhiệt như xưa, thế nên khi nào bà chủ Biên mới trở lại mở quán bán hàng thế?”
“Đúng đúng, cô mau trở lại đi, chúng tôi rất nhớ những món ăn ngon mà cô làm đó!”
Biên Duyên vừa đi vào trong chợ các chủ quán xung quanh đã kích động mở to mắt tụm lại chỗ cô đang đứng.
Biên Duyên hơi ngại ngùng nhìn những khuôn mặt quen thuộc và ánh mắt lo lắng của mọi người xung quanh: “Ngại quá, khoảng thời gian này làm mọi người lo lắng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận