Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 159: Vô Đề

Bên trong phòng chỉ huy yên tĩnh, một tiếng ấn bàn phím vang lên, có một hình ảnh xuất hiện trên màn hình phía trước.
Lúc đầu thì hình ảnh trong trong camera giám sát không có gì khác khi mới lắp, nhưng khi màn đêm buông xuống, trong màn hình bắt đầu xuất hiện những bông tuyết nhỏ, nhưng mà lúc này thì chưa có nhiều tuyết lắm, vẫn có thể nhìn rõ cảnh tượng ở phía trước.
Bên ngoài vách đá vốn có tiếng gió ào ào, không biết từ khi nào đã chứa đầy nước, thoạt nhìn thì mặt nước rất tĩnh lặng, nhưng nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh thì sẽ biết sự thật không hề đơn giản như vậy.
Từng khối thi thể của thú đêm nổi lên mặt nước, không biết từ khi nào, một khối sương đen lớn bằng nắm tay đã xuất hiện giữa làn nước.
Tốc độ khuếch tán của khối sương đen cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, sương đen đã bao phủ toàn bộ vách đá, màu đen đậm đặc tới mức không thể nhìn thấy làn nước trong dưới lớp sương.
Nhưng điều kỳ lạ là khói sương đen này lan đến bên vách đá thì không hề có ý định tiếp tục khuếch tán nữa, sương đen hòa vào nhau, hình thành một cái lốc xoáy màu đen.
Lốc xoáy vừa hình thành, có mấy con quái vật nhỏ hình thù kỳ quái lặng lẽ thò đầu ra, chúng còn chưa kịp bò ra khỏi đó thì một cái móng vuốt màu đỏ sậm đã bắt chúng về. Móng vuốt vươn ra càng ngày càng nhiều, chúng cũng bắt đầu nhảy ra khỏi sương đen, để lộ thân hình, sau đó nhanh chóng leo lên vách đá.
Cùng lúc đó, cái đầu to tướng của địa thú cũng vươn ra từ sương đen, nhìn thấy thú đêm đang nhảy nhót xung quanh, chúng lập tức vung đầu cắn xé thú đêm đến chết.
Những đồng loại khác của thú đêm giống như không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chúng còn đang chen chúc leo lên vách đá, tất cả thú đêm đều muốn vượt qua sương đen để bò lên vách đá, có vẻ như đằng sau chúng còn có sinh vật nào đó đáng sợ hơn nhiều.
Bên trong lốc xoáy tràn ngập sương đen, thân hình nặng nề to lớn của địa thú có vẻ cũng không làm ảnh hưởng tới chúng cho lắm, chúng không ngừng cắn xé thú đêm ở xung quanh, mãi cho tới khi có một con địa thú từ trong sương đen ngửa lên bầu trời.rồi rít gào.
Vân Tô nhận ra sự kinh hoàng trong những đôi đồng tử dựng đứng của chúng, địa thú cũng không cắn xé thú đêm ở xung quanh nữa, ngược lại, chúng cũng giống như thú đêm, dẫm lên thi thể của đồng loại mà leo lên vách đá.
Thân hình của địa thú to lớn vụng về, nói về tốc độ thì đương nhiên là không bằng thú đêm.
Trên đường trốn chạy, có mấy con địa thú đột nhiên biến mất giữa lớp sương đen, giống như ở dưới đó có thứ gì lôi chúng xuống.
Mà những gì Vân Tô và những người khác nhìn thấy chỉ là lớp sương đen đang không ngừng quay cuồng qua màn hình.
Trong khi những con thú đang hoảng loạn chạy trốn, sương đen bên vách đá càng quay cuồng mãnh liệt hơn, khi Vân Tô cho rằng có thứ gì đó sẽ phá tan sương đen rồi xuất hiện, màn hình đột nhiên bị tuyết làm gián đoạn.
Nhìn thấy cảnh tượng những con thú không hề có sức chống cự, cho dù mọi người không biết con quái vật ở bên dưới là gì thì họ cũng hiểu, nếu để nó đến gần Tây Thành thì việc ứng phó nó là rất khó với các dị năng giả.
Rốt cuộc thì ngày thường dị năng giả ứng phó một con địa thú đã hơi quá sức, đừng nói đến con quái vật có thể kéo vô số địa thú xuống sương đen một cách dễ dàng.
Sau khi xem xong, phòng chỉ huy vô cùng im ắng.
“Truyền lệnh xuống dưới, các đơn vị đánh nhanh thắng nhanh, tăng cường đề phòng!” Sau một hồi im lặng, Vân Tô nhìn tuyết rơi trên màn hình rồi trầm giọng nói, bây giờ không thể chỉ phòng thủ, họ phải chủ động tấn công, phải đánh lui thú đêm và địa thú trước khi con quái vật chui ra khỏi lớp sương đen, nếu không thì rất khó thoát khỏi thế bị tấn công từ ba phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận