Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 47: Vô Đề
Sau này nếu như gặp được thầy thôi miên giỏi có thể nhờ người giúp cô mở ra xem sao, còn về bây giờ thì nên bận rộn cho bữa tối rồi.
Cảm giác bận rộn khiến cô càng cảm thấy yên lòng hơn, nghe tiếng vang do tinh hạch va vào trong thùng đựng khiến cô cảm thấy con đường phía trước của cô càng rõ ràng hơn.
Sáng sớm hôm sau, Biên Duyên tu luyện rồi đánh răng rửa mặt xong vẫn như bình thường sáng sớm đã ra ngoài mua nguyên liệu.
Còn về việc hôm nay đám người nam chính đến tìm cô, trong lòng cô đã tính toán trước, vì vậy đối với cô mà nói ảnh hưởng không phải rất lớn.
Mà bên trong biệt thự bên kia, Thích Uyên dậy sớm luyện tập, anh ta vừa tắm xong cả người ướt nước đi vào trong phòng ngủ.
Anh ta vốn định thay quần áo nhìn Cố Hàm Ngọc cau chặt mày vẻ mặt khó coi liền dừng bước chân quay lại đau lòng vứt khăn lông sang một bên, anh ta ngồi xuống bên giường vừa khẽ vuột mặt cô ta vừa dịu dàng gọi tên.
“Anh Thích, xin lỗi, em mơ thấy ác mộng.” Cố Hàm Ngọc được Thích Uyên gọi tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt đầy lo âu của Thích Uyên, nghĩ đến giấc mơ trước đó mặc dù hơi không thoải mái nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác đè nén dần dần biết mất.
“Em đi tắm cho tỉnh táo, đừng để ác mộng ảnh hưởng đến tâm trạng.” Thích Uyên cúi đầu hôn lên trán cô sau đó dịu dàng nói.
“Vâng.” Cố Hàm Ngọc cười hôn lại anh ta, sau đó kéo chăn ra xuống giường.
Vào phòng tắm, cô ta mở vòi hoa sen nhìn ánh mắt âm trầm của bản thân trong gương, cô ta đã rất lâu không mơ giấc mơ này rồi, tối qua mơ cả buổi tối chắc là vì hôm nay phải đi gặp Biên Duyên.
Đứng dưới vòi hoa sen mặc cho nước nóng chảy qua mặt mình, cách năm năm, vì sao cô lại xuất hiện khơi gợi lại đoạn ký ức âm u sâu thẳm trong trí nhớ của cô ta, cô không nên xuất hiện, cô nên tham sống sợ chết ở một góc nào đó thì còn có thể bình an cả đời, dù sao thời gian năm năm, cô ta suýt nữa đã quên mất người này.
Bong bóng mỏng manh bởi vì ngón tay cô ta dùng quá nhiều sức, bong bóng không ngừng xuyên qua giữa các ngón tay cô ta, cuối cùng vỡ ra dưới làn nước nóng, biến mất trong lòng bàn tay như chưa từng xuất hiện.
Cố Hàm Ngọc nhìn cảnh này, trong mắt đột nhiên xuất hiện ý cười.
Sau khi cô ta tắm rửa sửa soạn xong vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thích Uyên ăn mặc gọn gàng, thân cao một mét tám mươi, thân hình hơi gầy nhưng có tỉ lệ hoàn hảo, bởi vì đã vào mùa thu, mặc áo len màu nhạt phối thêm một chiếc áo gió màu đen, trông vừa lạnh lùng lại đẹp trai, cộng với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, cả người bao phủ khí thế bá đạo cấm người lạ lại gần.
Nhưng cô ta lại biết rằng, sự lạnh lùng mà khuôn mặt này thể hiện ra chỉ đối với người khác, cũng giống như bây giờ, Thích Uyên vừa nhìn thấy cô đi ra, ánh mắt lạnh lùng lập tức chuyển thành dịu dàng.
“Phòng bếp chuẩn bị mỳ xuân dương em thích ăn, đi thôi.” Thấy cô ta đã thay xong quần áo, Thích Uyên quen thuộc dịu dàng ôm eo cô ta xuống tầng.
Phòng khách dưới tầng so với sự yên lặng của tầng trên thì ồn ào hơn nhiều, đội viên ở lại thành tây đã thức dậy, lúc này đang phấn khích nói chuyện.
“Đội trưởng, chị dâu, nghe nói hai người hôm nay định đến chợ ở bên rìa thành phố, chúng tôi đi cùng hai người.” Vừa mới xuống tầng đã có người mở lời tự đề cử, cùng là vừa rồi anh ta nghe nói ở bên đó có xe bán đồ ăn làm ra đồ ăn rất ngon, vì vậy anh ta muốn đi xem sao, với cái nơi như vậy có thể làm ra đồ ăn ngon gì.
“Không cần, chuyện riêng.” Thích Uyên nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận