Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 285: Vô Đề
Nghĩ đến đây, hai đầu quái vật liếc nhìn nhau rồi sau đó đứng dậy trở về.
Còn nhóm người ngồi trên lưng đá, sau khi thấy quái vật hai đầu không có giở trò với mình thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ lại không biết rằng có một mối nguy hiểm khác đang từ từ đến gần mình.
“Đây là Vân Tô.” Khi Cố Hàm Ngọc sắc mặt ấm ức leo lên tảng đá cao nhất để nhìn khung cảnh chung quanh, cô ta lại nhìn thấy một gương mặt ở phía trên mà cô ta cảm thấy cực kỳ quen mắt, sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì Cố Hàm Ngọc mới nhớ ra đây chính là Vân Tô.
“Lẽ nào bọn họ cũng bị quái vật khổng lồ bắt đi à.” Đại ca Hòa nhìn bức điêu khắc của Vân Tô với ánh mắt vô cùng phức tạp, bọn họ vậy mà lại còn có tâm tình điêu khắc này nọ lên đá, thật là có tâm.
“Có lẽ vậy, hầm mỏ năng lượng mà bọn họ phát hiện ra cũng có liên quan đến quái vật khổng lồ, không phải là có rất nhiều truyền thuyết đều giống như vậy sao? Tình cợ họ gặp được kỳ thú, sau đó tìm được kho báu.” Người đàn ông càng nói ánh mắt càng sáng lên.
“Cũng có khả năng.” Đại ca Hòa nắm cằm nghĩ nghĩ, sau đó vỗ vai người đàn ông, nếu như thực sự là vậy thì bọn họ xem ra cũng may mắn, nói không chừng phương hương mà quái vật khổng lồ quay về chính là hầm mỏ năng lượng.
“Suy nghĩ viển vông.” Cố Hàm Ngọc nghe vậy, nhìn về phía hai người với ánh mắt vô cùng tế nhị, thay vì kho báu thì cô ta lại càng lo lắng về mối nguy hiểm hơn.
Nhưng mà con chim to ở phía trên kia hình như đã theo chân bọn họ được một lúc lâu rồi.
Bởi vì cái bóng của nó rất lớn nên khi đại ca Hòa dẫn cô ta chạy trốn thì lập tức phát hiện thấy, chỉ là không ngờ bây giờ bọn họ đã thay đổi hướng đi mà vẫn bị nó theo sát.
“Chắc là nó do người thao túng!” Cố Hàm Ngọc lấy ống nhòm từ trong cặp ra, kéo ra và ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù cô ta không nhìn thấy bóng người nhưng lại thấy được có dấu vết trói buộc kỳ lạ ở trên người dực thú.
“Trên dực thú có người.” Sau khi đè nén sự kích động trong lòng, Cố Hàm Ngọc mới nói với người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang thỏa sức tưởng tượng về kho báu.
“Dực thú nào cơ?” Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Ở trên kìa.” Vừa nói Cố Hàm Ngọc vừa ném chiếc ống nhòm trong tay cho anh ta, nếu người ở trên đó đồng ý xuống dưới cứu bọn họ vậy thì kế hoạch lần này có thể sẽ diễn ra thuận lợi hơn, dù sao thì người có thể thuần hóa được dực thú, bất kể là năng lực hay về các khía cạnh khác đều đáng tin hơn đại ca Hòa và bọn họ một chút.
Đồng thời, trong lòng cô ta cũng thầm nghĩ, sau này tuyển người tuyệt đối không được chỉ nhìn vào năng lực mà còn cần phải có thêm chỉ số thông minh mới được, lần này nhóm người đại ca Hòa xuống đây cùng với cô ta, hầu như đều là những người có sức mạnh nhưng lại không có đầu óc.
Song cô ta lại quên mất, thời gian cô ta tuyển chọn gấp như thế, mà nơi cô ta đi xuống lại có mà sương đen kỳ lạ mang đến tai họa thứ hai cho nhân loại, người bình thường có đầu óc thì đều sẽ không vội vàng đồng ý với cô ta như vậy.
“Đậu xanh, cái quái gì thế!” Bỗng nhiên, người bên dưới hoảng sợ hét lên một tiếng, kéo suy nghĩ của hai người trở về, nhưng mà khi Cố Hàm Ngọc cúi đầu nhìn xuống thì da đầu lập tức run lên, vì không biết từ khi nào mà xung quanh bọn họ đã bị bao vây bởi chi chít những con dị thú nhỏ nhưng lại nhanh nhẹn.
Chúng nó ngày càng tiến lại gần hơn, một trận chiến nổ ra ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận