Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 145: Vô Đề
"Thế về sau mẹ dạy An An dị năng đi, An An cũng muốn giúp mẹ bớt bận rộn." An An tựa vào vai Biên Duyên, nghĩ một lát lại nói.
"Được rồi, mẹ sẽ dạy con." Biên Duyên nhìn đứa con trước mặt, đột nhiên bật cười. Trước đây, An An chưa thức tỉnh dị năng, mỗi ngày cô nấu đủ món ăn năng lượng cho cậu bé, vì muốn kích thích dị năng của con mình. Bây giờ dị năng đã thức tỉnh, cô nên vui cho An An mới phải, nhưng vừa rồi cô căng thẳng như vậy có lẽ vì An An ngủ một giấc thức tỉnh dị năng lập tức chạy đến gần chiến trường đã dọa cô sợ.
Nhưng trong tận thế này, thay vì cô phải bảo vệ An An mỗi lúc mọi nơi, thì để cậu bé tự bảo vệ mình còn quan trọng hơn. Dù sao, cô không thể nào cả đời bảo vệ cậu bé từng giây từng phút được, cậu bé cũng có cuộc sống riêng của mình, vì vậy nếu An An đã thức tỉnh dị năng rồi, cô sẽ từ từ dạy cậu bé sử dụng nó để bảo vệ bản thân.
"An An muốn trở thành liệp sát giả đi săn giết thú biến dị không?" Biên Duyên nhìn đôi mắt của đứa trẻ khát vọng sức mạnh, cười hỏi.
"Có, An An muốn trở thành một liệt sát giả mạnh mẽ như mẹ!" Nói đến đây, An An ưỡn ngực nhỏ của mình lên, liệp sát giả là mơ ước của mỗi một đứa bé, ngay cả Dương Húc và Dương Quang cũng nghĩ như thế. Mà bây giờ cậu bé đã thức tỉnh dị năng trước kỳ hạn, nên cậu bé rất vui mừng.
"Trở thành liệp sát giả, không những cực nhọc mà còn gặp vô số nguy hiểm hơn thế này nữa, như vậy An An vẫn muốn trở thành thợ săn à?"
"Liệp sát giả rất giỏi, tuy An An không hiểu lắm những lời mẹ nói, nhưng An An biết, chỉ có liệp sát giả mới có thể bảo vệ cho người nhà thật tốt." An An nghe thế, ngây thơ lắc đầu, rồi vui vẻ đưa tay vòng cổ mẹ mình, những chuyện khác đều không quan trọng, có thể bảo vệ được mẹ thì tốt rồi!
"Được, sau này An An chắc chắn sẽ trở thành một liệp sát giả rất mạnh mẽ, sau đó sẽ trở thành người đàn ông đội trời cho mẹ." Biên Duyên nhìn An An một lòng vì mình, đáy lòng mềm đến nát bét, đứa bé này chính là thiên sứ nhỏ mà ông trời đã tặng cho cô rồi.
"An An sẽ cố gắng." An An nghe thế, nắm chặt quả đấm của mình giơ lên, cậu bé sẽ luyện tập dị năng của mình thật tốt, như thế mới có thể bảo vệ được mẹ.
"Bảo bối, mẹ tin con." Biên Duyên nhìn An An, đáy mắt đầy ý cười, cô nghiêng người về trước, cụng trán mình lên trán An An dịu dàng nói.
"Ừm, ha ha..." An An cảm nhận được nhiệt độ của mẹ hơi lạnh, nâng bàn tay nhỏ bé lên xoa xoa gương mặt của mẹ, tay của cậu bé ấm áp truyền hơi ấm cho mẹ.
Tuy rằng chợ ngoài xe Món Ngon hỗn độn một mảnh, nhưng bầu không khí trong xe lại ấm áp lạ thường.
Hai mẹ con người trên ghế sô pha ngây ngất một lúc, đứa bé này mới tò mò kéo màn cửa sổ lên nhìn ra ngoài.
Biên Duyên đứng sau An An, khi nhìn qua cửa kính xe thấy bên ngoài đầy máu màu lục, cũng không cản An An nhìn nữa. Dù sao, thế giới này là tận thế, dù cô có suy nghĩ cho An An, thì cũng không thể giả tạo cảnh thái bình cho cậu bé được nữa.
Đặc biệt là vừa rồi cô nói chuyện với An An, lần đầu tiên nhắc đến chủ đề tận thế và thú biến dị, lúc này cô mới phát hiện sự chấp nhận của An An với thế giới hoàn hảo hơn cả cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận