Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 250: Vô Đề
"Các cậu đi đường cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi." Vẻ mặt mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ gần đây không được nghỉ ngơi nhiều.
"Mặt chị Âu Lạp trắng bệch, có cần phải chữa trị không?" Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Lạc Hồng đi tới chỗ Âu Lạp, người có vẻ không ổn nhất, anh Vưu là dị năng giả hệ mộc trong đội của anh cậu, nhưng sắc mặt anh ta lại không tốt, anh ta nhất định đã liên tục chữa trị cho mọi người trên dọc đường, chắc bây giờ trong cơ thể cũng không còn sót lại bao nhiêu dị năng.
"Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được." Âu Lạp nhìn cậu ta mỉm cười, cô ấy bây giờ thật sự rất vui, bởi vì cô nghĩ suýt chút nữa không bao giờ gặp lại họ nữa, cô ấy không ngờ đoàn trưởng sẽ đích thân dẫn người đi kiếm bọn họ, sự cảm động dâng trào trong lòng cô ấy đến giờ vẫn không biến mất.
"Những người khác cần chữa trị không?" Lạc Hồng thấy Âu Lạp không giống như giả bộ, cậu ta bèn quay đầu hỏi những người khác.
“Không cần.” Những người khác lắc đầu, phần lớn bọn họ chỉ mệt thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
"Tôi đi bắt thú rừng, tối nay phải mở tiệc ăn mừng một bữa." Cuối cùng cũng tìm được mọi người, cô nhớ lại mấy ngày qua thật không dễ dàng, năm ngày phải ăn món lương khô nhạt nhẽo, hôm nay nhất định phải làm một bữa ăn thật ngon.
"Tôi đi với cô." anh Năm nghe vậy, anh ta lập tức đứng dậy.
"Vậy anh ở lại đây với mọi người nhé." Biên Duyên thấy Vân Tô cũng chuẩn bị đứng dậy, cô vẫy tay nói với anh, sau đó cô cùng anh Năm rời khỏi thổ lâu.
"Anh à, anh đáng lẽ cũng nên đi giúp một tay." Lạc Hồng nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lạc Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn anh cậu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chị dâu tương lai mặc định của cậu ta sẽ bị kẻ khác cướp đi mất.
“Chị của cậu và anh Năm có thể đi trong thế giới sương mù chứng minh thực lực bọn họ không hề yếu, cậu đi ra ngoài bắt thú còn cần đại ca đi theo thì lo lắng không đâu làm gì?” Triệu Khuyển không nói gì liếc nhìn Lạc Hồng một cái, nở một nụ cười lộ răng rạng rỡ.
“Đồ ngốc.” Âu Lạp thấy Lạc Hồng dùng ánh mắt một lời khó nói hết liếc nhìn Triệu Khuyển, sau đó thấy đại ca bọn họ có chút trầm tư thì cười, vỗ vào cái ót của Triệu Khuyển một cái.
Chỉ là vẻ mặt đại ca bọn họ trông cứ như đang đứng bên trong sương mù, không nhìn rõ tâm tư trước mắt của mình.
Nhưng nếu đại ca bọn họ có thể theo đuổi người ta, thì đối với bọn họ đó là chuyện tốt. Cái khác không nói, chỉ cần kỹ năng của Biên Duyên là không chê vào đâu được!
Âu Lạp thấy đại ca bọn họ có vẻ đăm chiêu, vì miếng ăn của mình sau này, cô ấy định bụng sẽ ra tay giúp đại ca bọn họ một phen.
Xét về ngoại hình và năng lực, đại ca bọn họ không kém quá nhiều so với anh Năm.
“Ý của cậu là, trước khi Liệt Hỏa rời đi, anh Năm đã cản mũi tên giúp Biên Duyên sao?” Lúc sau, Lạc Hồng kể cho mọi người chuyện anh Năm đi cùng bọn họ thế nào, câu nói đó vừa thốt ra khiến tất cả mọi người biết được tình cảm của anh Năm đối với Biên Duyên sâu đậm ra sao. Mặc dù lúc trước tâm địa của anh ta rất gian xảo nhưng chỉ qua việc chặn mũi tên thay cô cũng đã thắng đại ca bọn họ vài điểm rồi.
“Thực không ngờ Cố Hàm Ngọc lại là người như vậy.” Các đồng đội khi nghe xong những bí mật khác, sắc mặt đều trở nên khó tả, đồng thời cũng thương cho Biên Duyên, nhìn về phía đại ca bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, dù sao nửa năm trước đại ca bọn họ cũng từng si mê cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận