Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 279: Vô Đề
Mấy người còn lại tiếp tục đi theo Biên Duyên, chỉ một lát sau cô đã dẫn họ đến vị trí trung tâm của mỏ năng lượng. Mọi người hầu như đều ôm ngực mình nhìn tinh thạch lóe sáng chi chít trên mặt đất, họ đang sợ trái tim bé nhỏ của mình nhảy mất vì quá bất ngờ.
“Đây là lần đầu tiên đội viên khai thác tinh thạch xuống đây, nên nếu mọi người có thể cầm chúng về an toàn thì mỗi người chỉ cần lấy khoảng mười phần trăm tinh thạch là được rồi. Bây giờ có cơ hội tốt như thế, sao mọi người vẫn chưa bắt tay vào làm đi?” Biên Duyên nói dứt lời đã ngồi xuống một tảng đá gỡ tinh thạch năng lượng ra. Lần này đã là lần cuối cùng họ đến đây lấy tinh thạch năng lượng rồi, mặc dù họ chỉ được lấy mười phần trăm nhưng cô lại muốn lấy bao nhiêu thì lấy, đây cũng là phúc lợi cuối cùng của cô.
Mọi người nghe cô nói thế vội vàng kìm nén vui mừng ở đáy lòng, họ bắt đầu nghiêm túc thu hoạch tinh thạch năng lượng vì lần này là phúc lợi của họ!
Khi cả đám người đang hứng thú và vui mừng thu hoạch tinh thạch năng lượng, lúc này Cố Hàm Ngọc một mình dẫn đội viên xuống đây đang chật vật chạy trối chết.
Cố Hàm Ngọc tái mặt sợ hãi nhìn đám côn trùng xấu xí làm người ta chán ghét liên tục trồi lên dưới nền cát, sau khi cô ta đến đây đã gấp rút tìm tung tích đường đi của đoàn người Biên Duyên nhưng khi đám người của cô ta đi đến gần đống cát này lại mất tất cả dấu vết.
Nhóm người của cô ta hoảng hốt chạy lung tung khi nhìn đàn thú đã tới gần từ lúc nào, thế rồi họ không cẩn thận chạy vào trong cát.
Ban đầu dưới cát không xuất hiện bất cứ khác thường nào, nhưng khi đám người họ chạy vào giữa nền đất, ngay lập tức bị cả đống côn trùng đáng sợ chui từ nền cát lên tấn công. Thoáng chốc, bọn họ bắt đầu một cuộc trốn chạy tìm đường sống.
---
Biên Duyên nhìn mọi người đang hừng hực khí thế thu thập tinh thạch năng lượng vào túi khi còn có thể, lại nhìn một chiếc ba lô đã đầy bên cạnh. Cô nói vài câu với nhóm Vân Tô, rồi vuốt bụng ra ngoài mỏ quặng.
Đoạn đường họ đến đây đã được rút ngắn rất nhiều với thời gian trong dự tính nhờ cưỡi dực thú, trước khi cô xuống đây đã đồng ý mang trái cây ngon về cho An An. Vì vậy bây giờ cô nhân lúc rãnh rỗi, vừa ra ngoài thư giãn gân cốt vừa chuẩn bị bắt vài con thú hoang nướng, sau đó cô sẽ đi đến mảnh rừng hái chút trái cây mát lạnh cho An An.
Lúc cô vào rừng rậm, đám thú hoang nhát gan thấy dực thú bên bìa rừng đã trốn rất xa, cho nên đoạn đường cô đi không gặp bất kỳ con thú hoang nào.
Biên Duyên đi thêm vài phút nữa đã thấy mấy loại trái cây khổng lồ quen thuộc, cô bước lên ngồi xổm xuống rồi vươn hai tay ra ôm lấy một quả bứt xuống.
Sau khi Biên Duyên dùng hệ thủy trong phạm quy rửa quả, cô tách một quả bằng tay không cho vào miệng. Quả dâu dại này có vị chua chua ngọt ngọt, tuy hình khác và kích thường khác xa nhau nhưng mùi vị nó vẫn vậy.
Quả dâu dại này to như một quả dưa hấu, nếu cô cầm mấy quả trái cây khổng lồ thế này về cho An An, chắc thằng bé vui lắm. Nhưng mà, đó chỉ là tưởng tượng của cô thôi.
Sau khi Biên Duyên hái vài quả xuống cất đi, cô mới tiếp tục đi vào sâu bên trong xem xét. Có lẽ nơi này khác gần rừng, cô đi đoạn ngắn đã bắt gặp một con thỏ đang gặm một quả dại chín mọng trong miệng nhảy vào trong phạm vi của mình.
Biên Duyên hợp hai tay lại, cô hơi cử động tay là con thỏ tinh ranh đang ở trên mặt đất kia lập tức bị xách bổng lên không trung. Con thỏ kia đã ở trong tay Biên Duyên rồi vẫn mở to con mắt đỏ rực của mình đầy bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận