Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 190: Vô Đề
"Xin lỗi nhé, xin lỗi nhiều nhé, tao không cố ý làm mày bị thương đâu." Cuối cùng, tầm mắt của Biên Duyên dừng lại trên tảng đá sắc nhọn mang chút dáng vẻ của Vân Tô phía trước, đột nhiên hiểu ra, trong mắt mang theo vẻ áy náy nhìn con quái vật khổng lồ, nói với nó.
Bảo sao con quái vật khổng lồ này lại đột nhiên tấn công cô, rõ ràng là cô không cẩn thận bò lên người người ta còn chưa nói, còn ở trên người người ta cắn một miếng, ngẫm lại vẫn thấy có chút quá đáng.
Chẳng qua là vào lúc này, tâm trạng của cô càng trở nên nặng nề, trước khi đi xuống, có rất nhiều người đều suy đoán liệu không biết phía dưới có con quái vật khổng lồ nào khác hay không, bây giờ nhìn lại thì thấy không phải là không có, chỉ là chúng không xuyên qua lòng hồ mà thôi.
Hơn nữa, cô chỉ vừa mới xuống mà đã gặp phải quái vật khổng lồ, tần suất này có hơi cao rồi đấy.
Cô nhìn những rừng đá phía trước, trong lòng lúc này tràn ngập hoài nghi, đó là rừng đá thật sao? Hay lại là một con quái vật đá khổng lồ khác đang nghỉ ngơi vậy?
Khi con quái vật khổng lồ nghe thấy âm thanh kì lạ của cô thì ánh mắt nghi hoặc của nó nhìn về phía cô, trong đôi mắt to như cái trống lớn tràn ngập sự tò mò đối với sinh vật mới. Đối với nó mà nói, Biên Duyên chỉ là một con bọ chét ký sinh trên người nó mà thôi, chẳng qua thì đây vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy một con bọ chét như vậy nên khó tránh khỏi có chút tò mò.
Dáng vẻ của cô chẳng giống bọ chét chút nào nhưng lại nhỏ yếu giống hệt đám bọ chét sống trên người nó, sinh vật nhỏ yếu thế này làm sao có thể tạo thành đau đớn trên người nó được, nhất định là nó hiểu lầm rồi. Nó nghĩ tới đây thì bèn thu lại toàn bộ sát ý xung quanh người.
Biên Duyên cảm nhận được sát ý xung quanh mình đã tản đi thì thẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng thấy đầu của con quái vật khổng lồ này ở cách mình rất gần, sự cảnh giác quanh người cô lại ít đi một chút.
Biên Duyên nhìn ngũ quan khổng lồ cách mình không xa cùng với hàm răng sắc nhọn trong khoang miệng to lớn của nó, có thể thấy được nó cũng chẳng phải là động vật ăn cỏ gì, còn có một hàng đá dài ngăn nắp kéo dài từ giữa hai lông mày của nó đến trên lưng. Cô có thể tưởng tượng được khi nó dùng bộ phận kia để tấn công kẻ thù thì kẻ thù của nó sẽ có kết cục thế nào.
Đặc biệt là lúc này, ánh mắt của nó mang theo vẻ tò mò xen lẫn khinh thường khiến trong lòng Biên Duyên thoáng có chút phức tạp, có lẽ là lúc này, ở trong mắt con quái vật khổng lồ thì sự tồn tại của cô chỉ bằng một con kiến mà thôi.
Cô nghĩ tới đây bèn sải bước trốn đến phía sau sừng đá trên người của con quái vật khổng lồ, khi con quái vật khổng lồ thu lại cái đuôi to lớn của nó thì cô cũng từ từ cất vòng bảo hộ đi.
Dù sao thì nếu cô cứ tiếp tục như vậy sẽ rất lãng phí dị năng, cô vừa mới đến một nơi xa lạ, không thể lãng phí như thế được, vả lại cô vẫn chưa biết con đường phía trước mình có bao nhiêu nguy hiểm.
“Grào!” Con quái vật khổng lồ cảm giác được thứ kỳ quái trên người mình đã biến mất, cái đuôi của nó vui sướng xoay tròn ở trên không trung, ngay sau đó quay mặt lại nhìn Biên Duyên, há mồm gầm lên một tiếng.
Cho dù âm lượng của con quái vật khổng lồ đã giảm xuống nhưng khi truyền vào trong tai của Biên Duyên, đó vẫn là tiếng gào rú đinh tai nhức óc như cũ. Âm thanh này không chỉ chấn động đến mức màng nhĩ cô đau đớn mà còn thổi cô lăn mấy vòng trên người con quái vật khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận