Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 299: Vô Đề

Biên Duyên nhéo cánh tay núc ních thịt của An An, cô phát hiện ra bắp thịt trên cánh tay cậu bé đã không còn mềm mại như trước nữa mà ngược lại có cảm giác săn chắc hơn nhiều.
“Tất nhiên rồi, sau khi mẹ đi xuống thế giới sương mù hằng ngày con đều chăm chỉ huấn luyện đó.” An An nói tới đây thì đắc ý ngẩng đầu lên, chẳng qua ánh mắt cậu bé mỗi khi nhìn qua Biên Duyên đều như đang nói “mau khen con đi”.
“Bảo bối của mẹ giỏi quá!” Biên Duyên nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu bé nở một nụ cười rồi vùi đầu vào trong ngực An An. Khắp căn phòng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của hai mẹ con.
Đến khi hai mẹ con chơi chán, dạ dày bên dưới nhắc nhớ bọn họ đã đến giờ ăn sáng.
Hai mẹ con đánh răng rửa mặt xong, Biên Duyên dắt tay An An bước xuống cầu thang. Cô không ngờ lại đột nhiên ngửi được mùi cháo gạo thơm nồng.
“Vân Tô, anh đang nấu bữa sáng à?” Biên Duyên nhìn thấy Vân Tô trong phòng bếp xắn tay áo đang cầm chiếc thìa lớn khuấy đồ ăn trong nồi thì vô cùng bất ngờ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bắt gặp Vân Tô tự tay nấu cơm, trước đây cô vẫn luôn cho rằng Vân Tô không biết những thứ này.
“Ừ, nồi cháo này được tôi nấu bằng chỗ gạo mang về từ thế giới sương mù bên dưới. Bởi vì không cần loại trừ tạp chất nên tôi có thể nấu được.” Vân Tô nghe vậy thì đưa mắt nhìn hai mẹ con, dáng vẻ Biên Duyên ngạc nhiên còn rất đáng yêu.
Xem ra sau này mỗi lần xuống thế giới sương mù làm nhiệm vụ anh nên tranh thủ mang thêm nhiều đồ ăn từ thế giới dưới lòng đất trở về, như vậy là thỉnh thoảng anh cũng có thể trổ tài nấu ra món ngon mà hai mẹ con thích ăn rồi.
“An An đi qua bên cạnh gọi ông sang ăn sáng nhé!” Biên Duyên nhìn quanh phòng bếp, cô phát hiện Vân Tô nói nấu cháo thì quả thật chỉ có duy nhất một nồi cháo mà thôi, ngoài ra không hề có bất cứ thứ gì nữa.
“Vâng ạ.” An An nghe vậy nhấc chân hấp tấp chạy về phía cửa. Biên Duyên nhìn dáng vẻ thành thạo của con trai thì dám chắc trong khoảng thời gian này cậu bé sớm quen thuộc hết hai căn biệt thự này rồi.
“Tối qua tôi ủ bột rồi, để tôi làm thêm một nồi bánh bao nữa.” Biên Duyên nói xong thì đi tới lấy tạp dề treo trên tường xuống, sáng sớm chỉ ăn có cháo trắng thì hơi đơn sơ quá.
“Tôi tới giúp cô.” Vân Tô thấy Biên Duyên mặc tạp dề thì vội vàng đặt cái thìa trong tay xuống chạy tới.
“Cảm ơn anh.” Biên Duyên thấy anh ta tới thì cũng dang hai tay ra để cho anh ta buộc tạp dề giúp cô. Chẳng qua khi Biên Duyên nhìn thấy hình ảnh hai người phản chiếu trên bức tường bằng đá thì đột nhiên có hơi ngượng ngùng.
Nhưng mà chút xấu hổ ấy của cô nhanh chóng biến mất hoàn toàn, Vân Tô giúp cô buộc tạp dề xong, Biên Duyên bắt đầu làm nhân bánh trước rồi mới lấy bộn bánh ra bắt đầu nặn, cô chia cục một thành từng nắm nhỏ vừa ăn.
Vân Tô vừa mới nấu xong nồi cháo tắt bếp đi thấy cô bận rộn thì cũng bước tới chuẩn bị giúp đỡ.
“Anh biết gói không thế?” Biên Duyên nhìn anh cầm cục bột mì nhỏ không biết nên làm thế nào thì nở nụ cười.
----------
“Cô gói lại một lần đi, tôi sẽ học.” Vân Tô chưa từng bị chuyện gì làm khó bây giờ đang nghiêm túc nhìn cục bột mì mềm mịn nằm trong tay mình.
“Đầu tiên là cán mỏng cục bột này thành hình tròn, sau đó anh thả nhân thịt vào giữa rồi bắt đầu bao lại thu hẹp miệng nó dần…” Biên Duyên vừa làm thật chậm giảng giải cho Vân Tô cách gói bánh bao, vừa nhìn anh cán cục bột thành hình dạng méo mó không nỡ nhìn thẳng, cuối cùng còn gói thành chiếc bánh có ngoại hình vô cùng “độc đáo”.
“Tự gói tự ăn.” Biên Duyên nhìn chiếc bánh bao xấu độc xấu lạ nổi bật trên bàn thì không khỏi giật nhẹ khóe miệng nói với Vân Tô, dù sao cô tuyệt đối không ăn cái bánh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận