Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 50: Vô Đề

Đáng tiếc lúc Thích Uyên phát hiện ra quay đầu, ai ai cũng lập tức thu hồi lại ánh mắt thiếu thân thiện không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời: “Thời tiết hôm nay tốt quá, trên bầu trời lại có cả mây trắng.”
Đương nhiên trong đó cũng có người thành thật, lúc bọn họ phát hiện ánh mắt của Thích Uyên dừng trên khuôn mặt của bọn họ, ai ai cũng đỏ rực mặt khi nhìn thẳng vào anh ta.
Thực sự là ánh mắt của Thích Uyên quá có sức sát thương, bọn họ mềm chân, nhưng là fans trung thành của bà chủ Biên, bọn họ không thể làm mất mặt cô, vì vậy mới nghẹn đỏ mặt.
Thích Uyên nhìn thái độ của người xung quanh, sắc mặt thay đổi, Liệt Hỏa bọn họ đi đến đâu cũng được người người hoan nghênh, ánh mắt đề phòng rõ ràng như vậy thực sự bọn họ chưa từng nhận được.
“Anh Thích, theo lời Biên Châu Huệ nói, chắc chính là chỗ đó.” Nhìn xe nhà ở phía trước, Cố Hàm Ngọc khẽ gọi Thích Uyên ở bên cạnh, còn về ánh mắt xung quanh, cô ta lại không quá chú ý.
“Đi thôi.” Thích Uyên nghe xong gật đầu, bước đi dẫn cô ta về phía xe bán đồ ăn trước mặt.
Cách không xa, cũng chỉ là quãng đường mấy phút, đứng ngoài xe kết hợp với nhà, Thích Uyên nhìn bóng dáng quen thuộc bận rộn trong xe, trong mắt đầu là vẻ mặt phức tạp, cô từng là vợ chưa cưới do cha mẹ anh ta quyết định, lúc còn nhỏ thích đi theo sau lưng anh ta gọi anh trai ơi, không biết vì sao sau này lại thành dáng vẻ đó, cách năm năm lại gặp lại bằng cách này, hi vọng lần gặp này không giống trước kia.
Cốc cốc cốc…
Cố Hàm Ngọc tiến lên gõ vào cửa kính gần Biên Duyên nhất.
Biên Duyên nghe thấy tiếng quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, so với Cố Hàm Ngọc trong ký ức của năm năm trước, cô ta như vậy trưởng thành hơn nhiều, trông càng có sức hấp dẫn hơn, càng chói mắt hơn, chẳng trách được xưng là mỹ nhân số một tận thế, không hổ là con gái ruột của tác giả.
Biên Duyên hơi gật đầu với cô ta, cô bỏ công việc lại nói một tiếng với đám trẻ rồi xuống xe.
“Cô Biên, lâu lắm không gặp.” Nhìn Biên Duyên sau khi xuống xe trên người vẫn mặc tạp dề, Cố Hàm Ngọc cẩm thận đánh giá người một lượt, đầu tóc vừa vàng vừa khô, mặt cũng vàng vọt không khỏe mạnh do dinh dưỡng không đủ thời gian dài, không thể nào sánh được với Biên Duyên hăng hái trước kia.
Hơn nữa trong ánh mắt Biên Duyên nhìn cô ta ngoài bình tĩnh ra không có cảm xúc nào khác, điều này càng khiến Cố Hàm Ngọc cho rằng do cô trải qua quá nhiều gập ghềnh trong cuộc sống nên bị mài hết góc cạnh, thay đổi tính cách.
Nghĩ cũng phải, một đại tiểu thư kiêu ngạo mang theo, sau tận thế nghe nói bố mẹ đêm đó đang dùng bữa ở Đoạn Nhai, mặt đất nứt ra bọn họ cùng nhà hàng cùng rời xuống vực sâu, cô không còn bố mẹ chăm sóc, trước đó lại đắc tội hết một lượt người nhà, sau tận thế khó khăn như nào cô ta có thể tưởng tượng được.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng mấy năm nay cô vất vả tìm đường sống trong tận thế, trong lòng Cố Hàm Ngọc thoải mái hơn nhiều, chỉ là không ngờ mạng hai mẹ con cô lại không tận, lần này ra ngoài không những được người khác cứu, còn có người đưa cô một phương pháp bí truyền xử lý thịt dị thú.
Cứ nghĩ vậy cô ta lại không vui, nhưng ngoài mặt cô ta lại không hề thể hiện ra, thậm chí lúc Biên Duyên chào hỏi cô ta, cô ta còn lộ ra nụ cười nữ thần hoàn mỹ.
“Cô Cố, anh Thích, quả thực lâu lắm không gặp, nhà cửa đơn sơ, hi vọng mấy người không để ý.” Biên Duyên đánh giá một lượt nam nữ chính trong sách xong, cô không hề có ý mời bọn họ lên xe, mà tay phải nhấc lên ra hiệu cho bọn họ có thể ngồi xuống ghế dài trước đầu xe.
“Không mời bọn tôi lên xe ngồi sao.” Mặt Cố Hàm Ngọc mang ý cười, cô ta không hề muốn ngồi ở đây bị người xung quanh quan sát .
Bạn cần đăng nhập để bình luận