Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 157: Vô Đề

Bây giờ cô đã có thể tự loại bỏ tạp chất trong thức ăn, cô tin rằng một ngày không xa bản thân sẽ làm được việc đó.
Bởi vì đêm qua An An đã làm quen với dị năng, cho nên hôm nay Biên Duyên định dạy cậu bé vài điều đặc biệt hơn.
Ví dụ như trước khi dịch chuyển tức thời thì phải làm quen với cảnh vật xung quanh, cho dù là ngóc ngách xó xỉnh nào thì cũng phải nắm bắt rõ ràng, nơi nào có khả năng xuất hiện nguy hiểm, nơi nào là chỗ an toàn, đương nhiên yếu tố quyết định vẫn là định vị phải chính xác. Trong một vài trường hợp thì sự lệch lạc có thể sẽ cứu bản thân một mạng, nhưng cũng có thể khiến bản thân mất mạng.
Lúc Biên Duyên ở trong phòng dạy dỗ An An về dị năng, bên phía Vân Tô cũng có phát hiện mới.
Giữa trưa, Vân Tô được dị năng giả tốc độ dẫn xuống miệng hang mà địa thú đã đào.
Bởi vì miệng hang nằm ở vị trí sâu nhất của vách đá gập ghềnh, vì vậy nên dù mặt trời chói chang đang treo trên đỉnh đầu thì bên dưới vẫn đen nhánh, duỗi tay cũng không nhìn thấy ngón tay đâu. Từ đây cũng có thể phán đoán ra được vị trí bây giờ của họ sâu đến thế nào, sâu đến mức ánh mặt trời cũng không chiếu xuống được.
“Đại ca, anh đến nhìn vách đá đi.” Một thanh niên trẻ tuổi đứng giữa cơn lốc trên đỉnh vách đá, anh ta chiếu đèn pin xuống vách đá xung quanh miệng hang, sau đó bắt đầu gọi người khác.
“Là dấu chân của thú đêm.” Sau khi ra ngoài, Vân Tô chiếu đèn pin xuống vách đá, anh nhìn thấy những dấu chân chi chít của thú đêm, hơn nữa những dấu ấn này còn hướng lên trên, rõ ràng là dấu vết mà thú đêm để lại khi chúng leo lên trên.
“Đêm qua địa thú đào hang tấn công thành trì, vì sao thú đêm không đi đường gần hơn mà phải leo lên vách đá?” Tần Cố nhìn những dấu chân trên vách đá rồi trầm tư suy nghĩ, sự thật rõ ràng, so với vượt qua tường thành thì đi vào thành thị qua hầm ngầm càng nhanh hơn, thế nhưng thú đêm cũng không đi qua hầm ngầm, chúng tiếp tục leo lên vách đá rồi phá thành theo hướng chính diện.
Nhớ lại cảnh tượng thú đêm và địa thú tấn công thành vào đêm hôm qua, Vân Tô nhanh chóng suy nghĩ, chẳng mấy chốc anh đã nghĩ ra được điều gì đó.
“Thú đêm sợ địa thú.” Lúc tấn công thành vào hôm qua, chỗ nào có thú đêm thì không hề có địa thú xuất hiện. mà trong hầm ngầm thỉnh thoảng lại có thú đêm xuất hiện, đó là do địa thú lạc đường ở khu rừng phía trên rồi biến mất mà anh nhìn thấy vào đêm qua. Thú đêm ở trong rừng rậm, nhìn thấy hầm ngầm thì không nhịn được mà đi xuống, có lẽ là nửa đường đã bị địa thú chặn giết mất một số, cho nên số lượng thú đêm vào thành từ hầm ngầm mới ít như vậy.
“Ý đại ca là chúng nó có thể có quan hệ cạnh tranh lẫn nhau?” Tần Cố nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, thật sự là ý nghĩ này của đại ca quá ngoài sức tưởng tượng, có lẽ những người ở đây cũng chưa có ai từng nghĩ theo hướng này, rốt cuộc thì trong lòng mọi người đều cho rằng địa thú xuất hiện là để chi viện cho thú đêm tấn công thành.
“Hai loài nước sông không phạm nước giếng.” Nhìn đáy hố, ánh mắt Vân Tô tối sầm lại, nếu quan hệ giữa thú đêm và địa thú thật sự là như vậy, chúng nó sẽ cùng sinh tồn dưới đáy vực hay sao? Vân Tô càng thêm tò mò về tình hình bên dưới đó, rốt cuộc thì ngày nào cũng có nhiều dị thú đi lên như vậy, nơi đáy vực thật sự có thể khiến chúng nước sông không phạm nước giếng, mà không phải cắn xé lẫn nhau ư?
“Tôn Thắng, kết quả điều tra thế nào?” Thu hồi ánh mắt lại, Vân Tô trở lại chỗ miệng hố, anh hỏi người đàn ông đang đứng trước một đống dụng cụ.
“Chỉ huy Vân, từ trường dưới hang rất mạnh, xuống một khoảng cách nhất định thì dụng cụ không thể đo lường được nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận