Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 116: Vô Đề

“Anh, sao anh lại ở cùng cô ta? Anh quên mất cô ta đã ngủ anh như thế nào rồi hả!” Thấy anh trai vẫn bảo vệ cô, vẻ mặt La Hồng càng thêm cáu kỉnh, sau sự việc đó, anh của cậu ta đã bị người ta giễu cợt rất lâu.
“Lạc Hồng, ngày mai anh sẽ giải thích với cậu, bây giờ thì đi ngủ đi.” Vân Tô ấn chặt cậu ta lại, sợ cậu ta điên lên lại thật sự gõ một cọc lên người Biên Duyên, tuy rằng bây giờ anh cũng rất muốn gõ cho cậu ta một cọc, cô ngủ với anh là sao hả trời.
“Em biết rồi, anh.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, thiếu niên cáu kỉnh yên tĩnh lại, nhưng trước khi đi còn hung tợn liếc Biên Duyên một cái.
Sau khi tiễn Lạc Hồng đi, Vân Tô cau mày quay người đi về phía Biên Duyên.
“Không cần phải nói, tôi biết cậu ta không cố ý.” Nhìn vẻ mặt hối lỗi của Vân Tô, Biên Duyên không so đo với cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng đã chữa lành vết thương cho cô.
Chỉ là không biết đêm nay cậu ta có ngủ được hay không nữa, chữa cho vết thương lành lại, cậu ta mới biết cô chính là người phụ nữ trước kia ngủ với anh của mình, tính tình của cậu ta như vậy thì có lẽ sẽ rất tức giận.
“Nhưng nói đến chuyện này, lại làm tôi nhớ đến một điều, tinh thần lực của Cố Hàm Ngọc sẽ không thức tỉnh trước khi có tận thế đấy chứ?” Đây là điều khiến Biên Duyên nghi ngờ nhất, dường như nguyên chủ mất đi trí nhớ trước tận thế, và những người sau này biết đều biết buổi tối đó cô và Vân Tô ỏ chung một căn phòng, nhưng trong suy nghĩ của cô thì tối hôm đó người chung phòng với cô vẫn là Thích Uyên.
“Cũng có thể.” Vân Tô nhớ lại đêm hôm đó, ánh mắt anh càng lúc càng tối hơn.
“Đã muộn rồi, hôm nay tôi về trước.” Nhìn thấy vẻ khó chịu trong mắt Vân Tô, người gợi lên ký ức không tốt mấy là cô chuẩn bị lập tức vọt lẹ.
“Ở đây còn phòng trống, tối nay ngủ ở đây, sáng mai tôi sẽ đưa cô.” Dẹp bỏ suy nghĩ, Vân Tô nhìn Biên Duyên nói.
“Không cần đâu, An An nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh không thấy em sẽ hoảng sợ mất.” Biên Duyên nghe vậy lập tức từ chối, sáng mai cô cũng không muốn chạm mặt với thiếu niên cáu kỉnh đó đâu, trước tận thế cậu ta suýt nữa đã đánh nguyên chủ, nguyên chủ còn phản bác rằng cơ thể Vân Tô không ổn, cô không ngủ hay động chạm gì với anh vân vân.
Nhớ tới chuyện này thì thiếu niên cáu kỉnh nhất định càng thêm tức giận, giống như vừa rồi, nếu không phải Vân Tô kéo cậu ta lại, hai người có lẽ đã đánh nhau rồi.
Nhưng Vân Tô có quan tâm đến em họ như vậy thì tốt, nhưng vì sao trong sách hình như không đề cập đến Lạc Hồng, nếu không phải vì ký ức đột nhiên xuất hiện của nguyên chủ vừa rồi, thì cô sẽ không biết Lạc Hồng là em họ của Vân Tô.
“Được, tôi đưa về.” Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, Vân Tô thôi cố gắng giữ cô lại.
“Không, tôi đi xe ba bánh trở về.” Biên Duyên vội vàng xua tay.
“Khi cô về tới nơi thì trời đã sáng luôn rồi.” Vân Tô chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, đã gần ba giờ, chiếc xe ba bánh nhỏ lại chạy rất chậm.
“Được, vậy thì cảm ơn.” Biên Duyên suy nghĩ một chút, mình mà tự về thì có khi trời đã sáng, đành phải để anh đưa về.
Lúc Vân Tô đưa người tới cửa thì đã hơn bốn giờ.
Trước khi rời đi,Vân Tô nhắc nhở cô hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng nên bán hàng, rồi lái xe đi dưới sự thúc giục của Biên Duyên.
Biên Duyên nhìn bóng lưng xe rời đi, lắc đầu, sao có thể không mở quầy hàng.
Ngay khi cô định mở cửa xe đi vào thì một bóng người màu đen đột nhiên từ cống ngầm bên cạnh nhảy ra.
“Bà làm gì vậy!” Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, Biên Duyên vỗ ngực, tức giận nhìn bà ta nói.
“Tiểu Duyên, đây là tất cả các tinh hạch mà dì có thể lấy được, xin hãy để chúng đi.” Biên Tuệ Châu mặc một chiếc áo mỏng, run rẩy quỳ trước mặt cô trong đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận