Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 267: Vô Đề

“Được, hôm nay anh ăn nhiều vào.” Biên Duyên uống một hơi hết sạch cốc nước. Từ lúc trở về cô vẫn chưa nghiêm túc nói cảm ơn anh ta được, đúng lúc hôm nay mời anh ta tới ăn cơm nên cô cũng muốn chân thành nói với anh ta một tiếng cảm ơn. Còn sau này nếu anh ta cần cô giúp đỡ chuyện gì, chỉ cần cô làm được nhất định sẽ không từ chối.
“Tôi cũng kính cậu một ly, cảm ơn vì đã bảo vệ Tiểu Duyên.” Tô Vân ngồi đối diện thấy vậy cũng híp mắt cầm chiếc cốc trước mặt lên.
“Đừng khách khí, đây là chuyện nên làm mà.” Lão Ngũ nhìn khuôn mặt Tô Vân rồi cười gượng cầm cốc nước lên uống.
“Đợi lát nữa lại uống nước no mất. Lạc Hồng, cậu còn xem náo nhiệt gì nữa, mau ăn đi không cần để ý đến anh ta.” Biên Duyên nhìn cảnh từ lúc Tô Vân mở đầu mấy người còn lại cũng giơ cốc về phía anh ta, khóe miệng và lông mày cô hơi co giật. Thấy Lạc Hồng cũng định làm theo cô trợn mắt nhìn sang, sau đó còn gắp đồ ăn cho lão Ngũ.
----------
Ngoại trừ bị Biên Duyên trợn mắt nhìn ra Lạc Hồng còn thấy ánh mắt không vui của anh trai cậu nhìn thoáng qua, cậu ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, uất ức nhìn các món ăn trên bàn. Cậu ta quyết định biến nỗi đau thương này thành sức mạnh để anh trai cậu ta tự nhảy nhót đi, cậu ta không giúp đỡ nữa!
Đối với một người từng xuống sương mù đen như Biên Duyên mà nói cuộc sống trên mặt đất rất yên bình.
Mấy hôm nay cô không có việc gì làm nên đa số đều tu luyện và làm các món ăn ngon với con trai, ngày nào cũng trôi qua thoải mái và phong phú.
Thấm thoát đã trôi qua nửa tháng, hôm nay Biên Duyên đưa con trai đi huấn luyện rồi trở về phát hiện có mấy chiếc xe chiến đấu dừng lại ở bãi đỗ xe trước sân.
Biên Duyên đứng ở cửa ra vào nghe tiếng nói xa lạ và háo hức, cô giật giật lông mày sau đó mới đẩy cửa đi vào.
“Chào cô chào cô, cô là cô Biên đúng không!” Cô vừa bước vào đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đeo kính đen, khoảng ba mươi tuổi đang đứng trong sân, anh ta kích động lao về phía cô.
“Chào anh.” Biên Duyên và anh ta bắt tay, sau đó nhìn về phía Vân Tô đứng đằng sau, ánh mắt cô rõ ràng đang dò hỏi anh xem đây là ai.
“Ngại quá ngại quá, tôi kích động quá rồi. Để tôi giới thiệu lại, tôi là Đới Dân, là nhân viên trung tâm nghiên cứu nguồn năng lượng mới.”
“Lần này tôi nhận được lệnh của khu một là chuẩn bị cùng cô Biên xuống vùng sương mù đen tìm kiếm quặng năng lượng mới, cấp trên rất quan tâm đến nguồn năng lượng mà cô báo cáo lên trên.” Đới Dân đẩy kính lên sống mũi, cố nén sự kích động nói với cô rằng anh ta biết điều kiện mà cô đưa ra trao đổi nguồn năng lượng mới, còn nói anh ta cảm thấy điều kiện mà cô đưa ra không hề vụ lợi so với giá trị của mỏ năng lượng mới.
Họ đã kiểm tra và thí nghiệm khoáng thạch năng lượng cô nộp lên, trong đó có nguồn năng lượng cực kỳ thuần khiết và mạnh mẽ, nếu nghiên cứu, phát minh ra được chắc chắn sẽ rất có ích cho đất nước và người dân.
Hơn nữa anh ta cũng biết rõ giá trị của mỏ năng lượng mới này nên rất khâm phục Biên Duyên đã báo cáo chuyện này lên. Dù sao đối với người hiện đại mà nói thì mỏ năng lượng mới giá trị hơn mỏ vàng nhiều.
“Chào anh Đới, ý của anh là anh định xuống dưới sương mù với tôi à?” Biên Duyên nhìn lướt qua người anh ta, tố chất cơ thể anh ta không cao lắm, sợ là xuống dưới sương mù rồi chỉ sống được mấy ngày thôi. Dù sao thế giới sương mù bên dưới có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm.
“Cô Biên cứ yên tâm, tuy những khả năng khác của tôi không tốt nhưng tôi có thể sử dụng dị năng tốc độ để bảo vệ mạng sống.” Đới Dân nhận ra ý nghĩ trong ánh mắt không hề che giấu của Biên Duyên, anh ta vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận