Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 263: Vô Đề
“Được được được, cô trở về là tốt rồi, chúng tôi sẽ đợi cô.”
“Chúng tôi là fan hâm mộ trung thành của xe Món Ngon đó, chúng tôi sẽ đợi cô về.”
“Cô đừng để chúng tôi đợi lâu quá nhé…”
“Được rồi, mọi người nhanh trở lại đi, quán bên kia đang có khách kìa.” Biên Duyên nhìn lướt qua quầy hàng phía trước, đúng là chỗ đó đang có vị khách cầm đồ vật thật, chẳng qua là vẻ mặt người này hơi mờ mịt. Dù sao một giây trước người này còn đang được chủ quán nhiệt tình tiếp đón thế mà một giây sau đã thấy chủ quán kích động nhảy ra khỏi quán quên mất luôn sự tồn tại của mình. Vẻ mặt người này có vẻ một lời khó mà nói hết được.
Chủ quán nghe vậy lại quay sang nói với cô mấy câu mới lưu luyến trở lại quầy hàng, chẳng qua là ánh mắt nhìn về phía khách hàng không còn thân thiện như trước nữa. Chủ quán trở lại rồi ánh mắt vẫn không nhịn được mong chờ nhìn về phía Biên Duyên.
“Anh Dương, lâu rồi không gặp.” Biên Duyên đi đến một quầy hàng quen thuộc, mỉm cười chào hỏi Dương Địa Hải đang bận rộn bên trong.
“Con nhóc xấu xa này, thế mà còn biết trở về nữa à!” Dương Địa Hải nghe được giọng nói quen thuộc, ông ấy cứng người đứng thẳng lên, chẳng qua là ánh mắt ông ấy vừa nhìn thấy Biên Duyên đã đỏ bừng lên. Nhờ khoảng thời gian ở chung lúc trước mà Biên Duyên biết trong đáy lòng ông ấy coi cô y như em gái vậy. Sau đợt thú đêm tấn công vào thành lần trước ông ấy không hề nghe thấy bất kỳ tin tức nào về hai mẹ con cô cả, suýt nữa thì ông ấy đã cho rằng… Cho rằng hai người đã mất rồi!
“Tôi khiến anh phải lo lắng rồi.” Biên Duyên nhìn vành mắt anh Dương đỏ lên mà trong lòng chua xót. Cô thật sự coi anh Dương như bạn bè, chẳng qua là không ngờ ông ấy cũng lo lắng cho họ tới mức này.
“Cô không sao mà cũng không biết báo cho chúng tôi một tiếng nữa.” Dương Địa Hải đỏ mắt, nụ cười hơi khó xem.
“Dạo này tôi có nhiều việc phải làm quá nên giờ mới đến chỗ anh báo tin bình an được.” Biên Duyên nhìn Dương Địa Hải nói. Sau chuyện thú đêm tấn công thành lần trước, có những lúc rảnh rỗi cô có nghe nói qua, nhưng mọi thứ sẽ không quá hỗn loạn, cô chỉ biết bọn họ vẫn bình an vô sự chứ không biết cụ thể mọi chuyện thế nào cả.
Lúc sau cô xuống chỗ sương mù đen một mình lại càng không có khả năng tới đây.
----------
“Cô không sao là tốt rồi, vào đây ngồi một lúc đi.” Anh Dương nói rồi vội vàng kéo một chiếc ghế ra cho cô, lại thuận tay rót thêm một cốc nước ấm.
“Mấy người Kế Huy đâu rồi, cuộc sống của mọi người dạo này thế nào ạ?” Biên Duyên nhìn xung quanh đều không thấy, chẳng lẽ cậu ấy lại ra ngoài làm nhiệm vụ rồi ư.
“Bọn họ tốt lắm, họ mới nhận nhiệm vụ đuổi những con thú biến dị ven rừng rậm đi, buổi tối mới trở về.” Đôi mắt ứng đỏ của Dương Địa Hải dần biến mất, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.
“Tuy họ làm nhiệm vụ cách vực sâu gần nhưng có nhiều người nên vẫn an toàn.”
“Thế thì tốt quá, dạo này bên đó đang hỗn loạn lắm, anh nhớ nhắc họ cẩn thận hơn nhé.”
“Họ biết rõ điều này mà, sau lần thú đêm tấn công họ không hề đi sâu vào trong nữa...”
“À đúng rồi, dạo này anh Dương có gặp mấy người Thu Ca không?” Hai người nói chuyện một lúc lại nhắc đến mấy người Thu Ca, trước khi đến đây cô thấy một nhà lạ mặt xuất hiện ở quầy hàng của họ lúc trước.
“Nhà họ không sao đâu, lần trước tôi gặp lão Tằng, anh ra kể với tôi là cơ thể mẹ anh ra không tốt, cả nhà họ thuê một căn phòng để chăm sóc bà ấy nên mới không đến bán hàng.” Anh Dương nghĩ nghĩ rồi nói.
“Vậy là tốt rồi. Anh Dương, đây là địa chỉ hiện tại của tôi, bao giờ anh có thời gian có thể dẫn Kế Huy sang thăm An An.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận