Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 107: Vô Đề
Trước đây vì gầy nên nhìn từ xa cô gầy đét, lưng còng, hoàn toàn không có khí chất của người trẻ hai mươi tuổi.
Khác với hiện tại, bây giờ cô có vóc dáng cân đối, đôi má phúng phính, thậm chí làn da ngăm đen cũng trở nên trắng hơn, điều khiến cô hài lòng nhất chính là những đường nét trên khuôn mặt rất giống với kiếp trước.
Một đôi mắt hạnh đen như mực, khi cô cười cong cong đôi mắt có thể mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng dễ chịu, nhưng nếu thật sự tức giận, khi cô nheo mắt lại cũng sẽ không khiến người ta có cảm giác cô dễ bắt nạt.
Biên Duyên xõa mái tóc đen buộc sau gáy, sau đó vặn van nước bắt đầu tắm.
Sau khi gột rửa mệt mỏi, cô dùng khăn lau khô tóc, sau đó lấy tinh hạch ra, ngồi trên cái đệm trước giường bắt đầu luyện tập, dù sao lúc này sấy tóc sẽ quấy rầy mọi người, cho nên cô chỉ có thể đợi nó chậm chạp khô lại trong khi luyện tập.
Khi cô hấp thu xong một viên tinh hạch thì lên giường, bên ngoài tối đen như mực, nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô chỉ còn có bốn tiếng để đi ngủ.
Sau khi lên giường, chỉ trong mấy nhịp thở thì cô đã gần như chìm vào giấc ngủ, cả đêm không mộng, mãi cho đến khi đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy lúc sáu giờ sáng.
Cô rửa mặt xong thì An An cũng mở mắt ra.
Sáu giờ hai mươi, bên ngoài trời vừa mới hửng sáng, Biên Duyên quấn áo khoác quanh người An An, ôm cậu bé ngồi trên chiếc xe ba bánh rời đi.
Lúc đi, cô không để ý cửa sổ lầu ba hơi mở, Triệu Khuyển vừa gọi điện thoại cho đại ca của bọn họ, vừa nhìn theo bóng lưng hai mẹ con rời đi.
“Đội trưởng, nếu bà chủ Biên cứ tiếp tục như vậy, sức khỏe của cô ấy sẽ không tệ đi chứ? Mấy ngày nay, cứ mười hai giờ, một giờ cô ấy mới về, đến khi đi nghỉ ngơi thì đã hơn hai giờ rồi, bây giờ cô ấy đã đưa An An đến chợ, rồi sau khi bận xong lại đi đến sân huấn luyện, ngày nào cũng quay như con quay, nhìn mà tôi còn không chịu nổi.” Triệu Khuyển nhìn bóng dáng cô đơn của hai mẹ con đang lái xe trên con đường vắng, nói với Vân Tô.
“Trong lòng cô ấy biết rõ.” Vân Tô im lặng một lát mới nói như vậy với Triệu Khuyển, Biên Duyên tự có ý nghĩ và sắp xếp riêng, anh có lập trường gì mà xen vào chuyện của cô.
“Bắt đầu từ ngày mai, sáng sớm cậu có thể đưa An An đến đó, trời càng ngày càng lạnh, An An đi sớm như vậy cũng chỉ ở trong xe Món Ngon, không bằng ở nhà ngủ thêm.” Chuyện của Biên Duyên thì anh không tiện xen vào, nhưng chuyện của An An thì anh tin Biên Duyên sẽ lắng nghe, dù sao cũng là vì An An.
“Được, nhưng anh nói cho cô ấy biết đi.” Biên Duyên mặc dù vẫn tươi cười như thường lệ, nhưng có một số việc anh ta thực sự không dám nói ra.
“Ừm, còn có chuyện gì không?” Có chuyện thì nói không có thì cúp điện thoại.
"Đêm hôm qua, vợ chồng Chu Địa Nhân đến đây, tôi không ra tay theo lời đoàn trưởng nói, xem ra bà chủ Biên đã giải quyết rồi." Sau khi đoàn trưởng nói xong, anh cũng đoán được câu tiếp theo của anh ta sẽ nói đến chuyện quan trọng.
"Ừm." Vân Tô nói xong nhìn người đã đi đến, lập tức tắt điện thoại.
Triệu Khuyển thấy điện thoại đã bị ngắt, cầm áo khoác trên ghế sô pha mặc vào, cầm hai hai ly nước trái cây đi xuống tầng hầm.
Từ sau lần trước, Biên Duyên nói sẽ thả họ đi, hai người lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, họ sợ rằng mình lỡ chọc giận Biên Duyên lại bị cô nhốt trong này mãi mãi không thấy mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận