Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 110: Vô Đề
"Cô đó, gần đây thời tiết đã đổ lạnh hơn nhiều rồi, nếu cô có thời gian thì may hai bộ áo lông cho tôi với An An đi, chẳng phải có ích hơn sao?" Biên Duyên chuyển chủ đề, sau khi tận thế đến, mùa đông cũng đến rất nhanh. Hơn thế nữa nhiệt độ rất thấp, vậy nên cô muốn chuẩn bị đầy đủ trước khi mùa đông đến.
"Được thôi, bây giờ An An đã cao và lớn hơn nên tôi sẽ may rộng một xíu." Hạ Thu Ca lướt mắt qua những đứa bé đang chơi trước sân, bây giờ An An đã cao và mập mạp hơn lúc mới đến đây. Sống ở thời đại tận thế này không còn giống như trước đây nữa, đồ đạc mặc qua một lần rồi sẽ vứt bỏ, cho nên may rộng một chút cũng có thể mặc đến hai năm trời đấy.
"Cứ theo lời cô làm hết đi." Hai mẹ con Biên Duyên sống dựa dẫm vào nhau nên có rất nhiều chuyện cô phải xin ý kiến của cô ấy, tóm lại thì người làm mẹ như cô lại dễ dàng thay đổi mục tiêu giữa đường lắm.
"Áo lông thì tôi dệt được, nhưng còn áo khoác thì chúng ta đến Nhất Nhai một chuyến đi, chứ tôi thấy mặc áo lông thôi không đủ ấm đâu." Hạ Thu Ca nhìn mặt trời, năm nay ánh sáng của mặt trời vừa nhạt vừa dài, nên mặc thêm áo khoác mới ổn.
"Được thôi." Sẵn tiện, cô sẽ đi mua thêm vài đôi giày vải bông về.
Khi hai người nhắc đến đồ đạc cho con cái sử dụng, lập tức không thể nào dừng lại được, cho đến khi đồng hồ của Biên Duyên đã đặt báo thức trước đó reo lên, bấy giờ cô mới vẫy tay tạm biệt Hạ Thu Ca và quay về xe.
Biên Duyên mở lồng chưng ra, mùi thịt với khoai tây thơm ngát hòa quyện lại với nhau rồi xông thẳng vào cánh mũi. Biên Duyên đợi cho hơi nước tỏa ra một chút, mới cầm đôi đũa gắp miếng bún thịt bỏ vào trong miệng, béo ngậy nhưng ăn không thấy ngán còn tỏa mùi thơm mát, cắn một miếng phía dưới xốp mềm mại chứ không nhão, bún làm từ bột gạo trơn như bôi dầu còn có mùi thơm rất đậm đà.
Ăn kèm với khoai tây tím đầy nước thịt, ngon đến mức muốn nuốt chửng luôn cả đầu lưỡi.
Biên Duyên đặt đôi đũa xuống, hài lòng gật đầu, sau đó viết thực đơn rồi đặt ở ngoài.
Vẫn như trước, bảng thực đơn vừa đặt xuống mọi người đã xếp thành một hàng dài, người phía sau nhìn người phía trước đã mua được món ăn rồi rời đi với gương mặt thỏa mãn, trong mắt họ cũng tràn ngập sự chờ mong.
Biên Duyên bận tối mắt tối mũi ở bên này, nên không hơi đâu đi suy nghĩ đến mấy chuyện khác, cô lấy tinh hạch bỏ vào trong rương tiền, khi tinh hạch chạm vào nhau vang lên vài tiếng khiến cô có đồng lực để tiếp tục làm việc.
Một bên khác, Chu Địa Nhân và Biên Tuệ Châu không có vui vẻ tươi cười như cô.
Trong căn phòng thuê tạm bợ, Chu Địa Nhân ngồi trên ghế sô pha, gương mặt u ám khó dò, còn Biên Tuệ Châu lại chật vật, lục đục trong phòng moi móc xem còn chút tinh hạch nào không để cầm cứu con của mình.
Chu Địa Nhân bình tĩnh nhìn mấy viên tinh hạch cấp ba còn lại duy nhất trong hộp, rồi đưa mắt lướt qua Biên Tuệ Châu quỳ rạp dưới đất, hai mắt rưng rưng như một bà điên.
Đồng thời, trong đầu ông ta vang lên những lời mà tình nhân của mình nói ở Tây Thành, cô ta nói rằng con của họ đã thức tỉnh dị năng hệ thủy, chỉ cần chăm sóc và bồi dưỡng tốt thì sau nay đứa bé đó nhất định sẽ thành tài.
Chu Địa Nhân lại nhớ đến những chuyện lúc trước họ đã gây ra cho Biên Duyên, nên ông ta hoàn toàn không tin rằng cô lấy đủ tinh hạch rồi thả con của mình ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận