Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 277: Vô Đề

Một nguồn uy áp từ tay của anh đánh đến làm đồng tử của con dực thú kia mở to ra, sau đó dị thú thấp người xuống tạo dáng thuần phục dưới chân anh.
Vân Tô nhìn thấy thế, khóe môi của anh cong lên rất hài lòng. Đúng như anh đã dự đoán, việc dùng uy áp lên dị thú cấp thấp hơn bản thân sẽ dễ dàng hơn.
“Mày lên kêu bạn của mình xuống đây hết đi.” Vân Tô đè tay phải lên đầu dực thú, anh đang dùng uy áp để ra lệnh cho nó. Mọi người thấy thế cũng nhận ra, nhóm họ có thể tiết kiệm được sức lực rất lâu rồi đây.
Không lâu sau, dực thú đã đứng đầy trước mặt Vân Tô. Tuy bọn chúng đã hiền hòa nằm rạp trên mắt đất rồi nhưng lúc Biên Duyên dẫn mọi người đến, họ vẫn có chút xúc động.
Đặc biệt là đội trưởng Vương, đáy mắt anh ta có cảm xúc rất phức tạp khi thấy đám dực thú có số lượng gấp đôi xung quanh họ tập hợp và thuần phục hết trước mặt Vân Tô.
“Tôi tìm một đội thú cưỡi cho chúng ta.” Vân Tô hài lòng nhìn Biên Duyên đi tới, anh vuốt đầu của dực thú bật cười to rồi nói. Nếu như anh đưa chúng nó về thuần phục và nuôi dưỡng thì khi người Chấp Băng làm nhiệm vụ đã vừa thuận tiện vừa đảm bảo được an toàn hơn rồi.
“Mọi người đừng thấy vẻ ngoài của bọn chúng to lớn mà nghĩ nó hung dữ, thật ra tính nết của chúng rất dịu dàng và ngoan ngoãn.” Anh vừa dứt lời, con dực thú kia đã cọ đầu của nó vào lòng bàn tay của Vân Tô.
“Anh giỏi thật đấy đoàn trưởng Vân!” Sự vui vẻ hiện lên đáy mắt của Biên Duyên lúc nhìn dị thú bên cạnh, đồng thời cô đang đoán năng lực của Vân Tô. Không biết anh với cô đấu với nhau thì ai thắng nhỉ?
“Cô mới là người giỏi nhất.” Anh nghe Biên Duyên khen thế, niềm vui trong đáy mắt của Vân Tô càng không thể che giấu được.
“Cậu dẫn thêm một dị năng hệ mộc qua đây tạo vài cái khung trên lưng chúng nó đi Chu Nhất.” Vân Tô nhìn Biên Duyên đang đi quanh dực thú, anh xoay người lệnh Chu Nhất tạo một cái khung cây xung quanh cơ thể đám dực thú để lát bay không có người rớt xuống.
“Vâng, đoàn trưởng.” Chu Nhất rút lại sự sợ hãi trong mắt mình, anh ta cử động nhẹ hai tay và bắt đầu dùng dị năng của mình. Thoáng chốc, mọi người đã thấy dây leo màu xanh lá từ từ xuất hiện bắt đầu quấn quanh cơ thể đám dực thú theo động tác của Chu Nhất. Lúc Chu Nhất quấn cây quanh cơ thể đám dực thú này rất cẩn thận, tránh làm ảnh hưởng đến khả năng bay của chúng nó.
Ngược lại, đám dực thú đột nhiên bị trói hơi khó chịu lắc lư cơ thể muốn bỏ dây leo ra, nhưng cuối cùng chúng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp dưới tay của Vân Tô, chỉ là đôi đồng tử to tròn nhìn thấy nguy hiểm trước mắt mà xuất hiện thêm ít tủi thân.
Sau nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều ngây ngốc bước lên khung đã được quấn quanh trên lưng dực thú. Mọi người đã đứng hết trên lưng của mười con dực thú, nhưng Vân Tô nhìn vẻ mặt của họ biết rằng họ vẫn còn hơi căng thẳng.
Vân Tô thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ra phát lệnh một tiếng, dực thú giơ đôi cánh lên, cơ thể của bọn chúng nhanh chóng bay khỏi mặt đất phóng lên trời.
Ban đầu, mọi người vẫn còn nắm chặt thành dây leo nhưng vẻ mặt mọi người dẫn hiện lên sự tận hưởng theo nhịp độ càng bay càng vững của dực thú. Lúc họ đứng trên lưng dực thú nhìn từ cao xuống phát hiện, hình ảnh của thế giới dưới sương mù xinh đẹp và khác hoàn toàn họ thấy khi đi bộ.
Cuối cùng có người sợ hãi than, dường như thế giới này không có điểm dừng. Bởi vì họ đã bay lâu như thế rồi, vẫn chưa thấy được chỗ nào là điểm tận cùng của thế giới sương mù, nơi này hệt như một thế giới vô tận.
Ưu thế lớn nhất của bọn họ là có thể dùng dực thú làm phương tiện cưỡi, nhờ đó thời gian dự định trong kế hoạch ban đầu cũng rút ngắn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận