Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 100:

Lão nhân Mạnh Nguyên Lương này, sau khi mất đi nữ nhi yêu thương nhất, cũng mất đi ngoại tôn nữ, điều này đối với một vị lão nhân mà nói, thật tàn nhẫn.

Buổi tối nếu bị người Mạnh gia bày tỏ thái độ với nàng, nàng đều phải thay nguyên chủ chịu, phải mỉm cười chờ đợi, tranh thủ được người Mạnh gia tha thứ, lại lấy ra một ít thứ tốt mà nàng đã vụng trộm mang ra từ hoàng thành, hy vọng có thể thay mẫu tử hai người làm tròn một phần đạo hiếu.

Người trong thành Tấn Châu có tính lưu động lớn, người lui tới lại phức tạp, nên đội ngũ di chuyển của bọn họ cũng không dừng lại, trực tiếp đi tới đại lao ở huyện nha của thành Tấn Châu.

Nhóm sai dịch thiếu hai người, còn phải kịp thời viết một phong thư, đưa về hoàng thành báo cáo tình huống cụ thể, bất quá nghĩ đến hai sai dịch chết đi này sẽ lấy lý do trên đường gặp thổ phỉ, bất hạnh hy sinh, bồi thường cho người nhà của hai người, tình huống cụ thể thì chỉ có thể bị che giấu dưới sự lục đục của những người đó.

Thúc Minh Viễn sau khi giao tiếp với sai ngục xong, đi tới bên cạnh Hòa bá, nhỏ giọng nói, trước khi đi, còn không tiếng động để lại cho Hòa bá một chuỗi chìa khóa cửa lao.

Ánh mắt Tô Oản Nhan lóe lên, Thúc Minh Viễn bị mua chuộc lúc nào?

Bất quá, hiện tại nhiều người phức tạp, Quý Tiêu Hàn lại "hôn mê bất tỉnh", nên Tô Oản Nhan cũng không tiện hỏi nhiều, cũng chỉ coi như mình không phát hiện, yên lặng ăn vịt quay mà ba người Dung ma ma và Thược Dược đã mua sẵn.

Dọc theo đường đi, cơm và đồ ăn vặt của Tô Oản Nhan, không phải là mứt hoa quả bánh ngọt, thì chính là các loại món ăn dân dã đặc sắc ở địa phương, căn bản chưa từng ăn qua bánh bao cứng với nước.

"A... Lại một con nữa!"

Khí thế của các ngục quá hung dữ, khiến các nữ quyến sợ tới mức không dám khóc nữa, hai người ở nhà thì không thể động đậy, còn một thư sinh văn nhược, căn bản cũng không dám kêu gào với sai ngục.

Trước không nói có nhiễm trùng hay không, chỉ nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc.

Trong lúc nhất thời, trong địa lao đều là tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc của nữ nhân, ồn ào ồn ào, bọn cai ngục nghe được âm thanh này, giơ gậy sắt xông tới gõ cửa lao, mặt lạnh lùng đối diện,"Ầm ĩ cái gì! Ầm ĩ cái gì! Trong địa lao có chuột ở cùng thì các ngươi nên vui vẻ chứ."

Chuột trong địa lao này cũng không sợ người, con nào cũng đều mập mạp cường tráng, đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào con người, quả thật rất đáng sợ.

Lúc trước vì quyền thế và lợi ích, lựa chọn đứng về phía thái tử, đánh cược tính mạng cả nhà, đến cắt đứt con đường lưu đày của Quý Tiêu Hàn, đáng giá sao?

Việc này khiến quyến nữ hai nhà đi cùng, hâm mộ muốn chết.

Tô Oản Nhan ngồi trên ghế nhỏ sạch sẽ mà Tiểu Ngũ chuẩn bị, hứng thú nhìn trò khôi hài bên kia.

Sau khi các phạm nhân ở đây bị tra tấn nghiêm khắc, cả người đẫm máu bị ném vào, đám chuột kia sẽ tùy ý càn rỡ chui ra, vây quanh vết thương của phạm nhân mà cắn.

Hai nhà Thẩm Tín Hậu và Lưu Hoành Tài bị nhốt cách đó không xa, bọn họ chỉ được phân một phòng giam nhỏ, chỗ nhỏ, nhiều người chen chúc không nói, mà góc chết âm u ẩm ướt cũng nhiều, kiến chuột hoành hành, có nữ quyến đã sợ tới mức khóc lên.

"Hu hu... Cứu mạng!"

Không biết kiếp trước một nhà Thẩm Tín Hậu này về sau có đạt được mong muốn không, thế nhưng sau này Quý Tiêu Hàn lên làm hoàng đế, với tính tình nặng nề của Quý Tiêu Hàn, nếu tra được một nhà Thẩm Tín Hậu là người của phía hoàng hậu, cũng sẽ không quá mức trọng dụng bọn họ đi?

Phạm nhân thời cổ đại không có nhân quyền, bị nhốt vào đây cũng không phải là người có tiền, những người cai ngục cũng không được quá nhiều lợi ích, thì làm sao có thể cung cấp cho người khác một môi trường sạch sẽ được.

Có lẽ đời trước đối với một nhà Thẩm Tín Hậu là đáng giá, bởi vì bọn họ cho dù không trực tiếp giết chết Quý Tiêu Hàn, nhưng ít nhất nguyên chủ là Tiêu vương phi đã bị bọn họ giết chết, cũng coi như là có công đối với hoàng thành bên kia.

Cũng không biết người một nhà Thẩm Tín Hậu đi tới nước này, có hối hận hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận