Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 360:

Thần sấc Quý Tiêu Hàn hòa hoãn một chút,"Để cho người của chúng ta lặng lẽ đi theo, chớ dọa tới nàng."

Tiêu Nhất mặc dù buồn bực nhưng vẫn khom người nói,"Vâng."

Tiểu Ngũ cũng nghĩ không ra, nhân cơ hội lại gần, lấy lòng hỏi," Chủ tử. Sao ngài không cho người của chúng ta ngăn cản nương nương? Nương nương đi đường lâu như vậy, khẳng định là mệt muốn chết rồi."

Quý Tiêu Hàn nhìn về phương xa, suy nghĩ có chút xuất thần,"Trẫm không tự mình đến, nàng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời."

Tiểu Ngũ "..."

Sao lại nghe ra có chút kiêu ngạo?

"Chủ tử, chẳng lẽ không phải hoàng hậu nương nương né ngài không kịp sao?"

Chạy nhanh, chạy chậm, rốt cuộc vào lúc chạng vạng, bọn họ cũng chạy tới thành trấn kế tiếp, trấn An Hồ. Tên trấn tuy rằng nang theo một chữ "Hồ" nhưng trên trấn chỉ có một con sông nhỏ, vẫn là từ trên núi chảy xuống.

Tô Oản Nhan nhìn ba người tranh luận, cười nói,"Ta cũng cảm thấy cánh rừng thứ ba tương đối tốt. Nơi đó nhiều chỗ ẩn thân, lúc cần thiết chúng ta còn có thể tách ra trồn."

Cứ như vậy, cho dù hoàng thượng có tìm tới, tỷ lệ an toàn của bọn họ cũng nhiều hơn một chút.

"Không được! Ta cảm thấy khu rừng thứ ba là tốt nhất, rừng rậm, không nhiều người, dễ ẩn nấp."

Ý hay đấy!

Bốn người Tô Oản Nhan vừa nhìn là biết người từ bên ngoài tới, gần nhất chính là từ thảng phía núi rừng đi tới. Những người nhiệt tình kia đều cho rằng bọn họ là tới du ngoạn, dẫn bộn họ đi vòng vo mấy chỗ cửa rừng, lĩnh phần thưởng.

Sao Tô Oản Nhan có thể không nhìn ra được điểm tâm tư ấy của ba người bọn họ. Nhưng mà, nàng cũng có thể lý giải. Dù sao ba người bọn họ địa vị thân phận không cao, tự nhiên là không dám đối nghịch cùng người thống trị tối cao của Đại Chu quốc.

Dựa biển ăn biển, dựa núi ăn núi. Dân bản xứ dên này bình thường đều lấy việc trồng cây ăn quả mà kiếm sống. Nhưng mà chủng loại hoa quả của Đại chu quốc không nhiều lắm, cho nê, dân chúng một năm thu hoạch cũng không tốt.

Tính toán nhỏ nhặt trong lòng ba người vang lên bộp bộp. Không có biện pháp, tuy rằng bọn họ trung thành với hoàng hậu nương nương nhưng mà uy nghiêm thần thánh của hoàng thượng cũng không thể xâm phạm. Thật sự là áp lực lớn.

"Nương nương, hay là chúng ta vào rừng đầu tiên đi, nơi đó nhiều người du ngoạn, dễ ẩn nấp."

Nhưng mà phong cảnh trên núi nơi này không tệ, người có đầu óc linh hoạt liền bắt đầu làm ăn nhỏ.

Tách ra trốn?

Tô Oản Nhan gật đầu,"Đi thôi!"

"ta đồng ý! Chỗ rừng thứ nhất tuy rằng nhiều người dễ che giấu nhưng mà người chú ý chúng ta cũng nhiều. Một tổ hợp bốn người chúng ta, cái nào không phải xinh đẹp bắt mắt? Chỉ cần có tâm, tùy tiện hỏi là có thể biết ngay."

Vì vậy, bón người làm bộ như những lữ nhân bình thường khác, tiến vào cánh rừng thứ ba. Cũng không biết có phải vận khí ngày hôm nay của bọn họ quá tốt hay không, tới lúc tìm được phòng đặt chân thì vừa vặn còn hai gian phòng.

"Được rồi! Các ngươi đừng lo lắng. Ta đã nói sẽ che chở cho các ngươi thì nhất định sẽ che chở cho các ngươi."

"Vậy nương nương, hiện tại chúng ta liền nhanh tới cánh rừng thứ ba đi. Thừa dịp sắc trời còn chưa tối, còn có thể tìm được chỗ đặt chân thích hợp." Tiểu quan nhi lấy lòng nói.

Trở lại phòng, tiểu quan buồn bực nói,"Bên cạnh nương nương không có người hầu hạ có được không?"

Tô Oản Nhan cũng không ngẳng đầu,"Các ngươi mau xuống nghỉ ngơi đi. Nếu như đêm nay có thể thuận lợi vượt qua, ngày mai ta mang các ngươi đi du ngoạn nơi này thật tốt."

"Nương nương, vậy chúng ta đi xuống trước, ngài có việc gì thì gọi chúng ta." Ba người họ cầm lương khô hoàng hậu nương nương thưởng cho, đứng ở cửa phòng, bị Tô Oản Nhan đuổi như đuổi ruồi mà chạy về phòng nghỉ ngơi.

Chính nàng ở một mình một gian, ba người ở một gian khác. Tuy rằng chen chúc một chút nhưng được cai phòng lớn, cũng không có gì không tốt.

"Vâng." Ba người khom người lui ra.

Tô Oản Nhan không nói hai lời liền đặt phòng.

Tiểu Hải Đường đề nắn thanh âm nói,"Ta cảm thấy nương nương chính là chê chúng ta chướng mắt mới đuổi chúng ta đi. Thành thật đợi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận