Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 150:

Một khi Tiêu vương gia biết được hành động của bọn họ, e rằng bọn họ cũng không sống được mấy ngày nữa.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, nói an ủi Lưu thị: "Trước tiên đừng hoảng hốt, Tiêu vương phi đã đồng ý đảm bảo an toàn dọc đường cho chúng ta, chắc chắn sẽ không làm khó dễ chúng ta."

Suy cho cùng, bọn họ cũng là bất đắc dĩ bị dồn ép, già trẻ một nhà nhiều người như vậy, nếu không nghe lời, e rằng đã chết từ lâu. Vả lại, cho dù bọn họ tệ tới đâu, Tiêu vương phi và Tiêu vương gia chẳng phải đều vẫn khỏe sao? Vậy không phải cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?

Thẩm Tín Hậu suy nghĩ đúng lý hợp tình, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần tự tin,"Nhất định không sao đâu, đường đường là Tiêu vương phi, cũng không thể nhận tiền liền lật lọng chứ?"

Lưu thị được Thẩm Tín Hậu an ủi như vậy, cũng cảm thấy có lý, nhẹ nhõm rất nhiều.

Bên Lưu Hoành Tài cũng phát hiện mối nguy hiểm ẩn giấu trong trận mưa to này, hắn nhìn đoàn người của Tiêu vương gia không nhanh không chậm đi ở cuối đội ngũ bọn họ, lại nhìn thái độ vội vàng của Thúc Minh Viễn và các thủ hạ của hắn ta, hắn dặn dò tức phụ của mình,"Bảo mọi người đừng lề mề, đều đi nhanh lên, ai dám kêu khổ kêu mệt, cẩn thận lão gia ta đánh gãy chân hắn."

"Được, biết rồi." Tức phụ của Lưu Hoành Tài luôn coi phu quân là trời, nghe hắn nói như vậy, không hỏi nhiều một câu đã đồng ý, vội phân phó người dặn dò từng người một.

Cứ như vậy, người nhà Lưu Hoành Tài bước đi nhanh nhất, dẫn đầu đi qua bờ sông vỡ đê, người nhà Thẩm Tín Hậu sợ sau khi Tiêu vương gia tỉnh dậy âm thầm diệt khẩu, tốc độ không giảm một chút nào, chờ đến khi toàn bộ đoàn người bọn họ đi qua, Quý Tiêu Hàn đưa mắt ra hiệu với Tiêu Nhất và Tiêu Nhị.

Tiêu Thập Lục lại giống như quan sát Thược Dược, vẫn cười,"Yên tâm đi, có vương gia ở đó, sẽ không để vương phi nương nương gặp nguy hiểm, các ngươi an tâm cùng ta chờ ở giao lộ phía trước, nếu mọi chuyện thuận lợi, một lát nữa sẽ tới đây tụ hội với chúng ta."

Thược Dược và Dung ma ma ngồi ở trong xe ngựa, toàn bộ mành cửa sổ xe đều kéo ra, không nhìn thấy động tĩnh gì bên ngoài, ban đầu còn không cảm nhận được có chỗ nào không đúng, mãi đến khi tốc độ xe ngựa của bọn họ càng lúc càng nhanh, Thược Dược hỏi Tiêu Thập Lục đánh xe ở bên ngoài,"Thập Lục ca, tại sao đột nhiên chạy nhanh như vậy? Nếu nhanh hơn nữa, vương phi nương nương sẽ theo không kịp."

Dung ma ma không yên tâm mà nhìn xung quanh phía sau, trong mưa bụi, chỉ có thể nhìn thấy người hai nhà Thẩm Tín Hậu và Lưu Hoành Tài ở trên đường, xe ngựa của tiểu thư nhà các nàng, đã không biết bị bỏ lại bao xa.

Ở phía xa xa đội ngũ lưu đày cũng đi theo, bởi vì đi ra khỏi chỗ trũng, hiện giờ bọn họ đi tới chỗ địa thế cao, tốc độ chậm một chút, đám người đi tới giao lộ, chợt nghe được phía sau truyền đến một tiếng "Uỳnh", không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó, chính là vài tiếng thét chói tai cắt ngang màn mưa bụi.

Tiêu Thập Lục không trả lời, tốc độ vẫn không giảm, xe ngựa vội vàng chạy như điên về phía trước, Thược Dược và Dung ma ma liếc nhau, không có thì giờ bận tâm đến nước mưa chảy ngược ngoài cửa xe, mở cửa, Dung ma ma nhẹ giọng hỏi,"Thập Lục, việc này là thế nào?"

"Thập Lục ca, vương gia làm việc, vương phi nương nương đi theo, có thể bị dọa sợ hay không?" Thược Dược và Dung ma ma nôn nóng giống nhau, nhưng bọn họ đã chạy đi rất xa như vậy, lại trở về, Tiêu Thập Lục nhất định sẽ ngăn cản.

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị lập tức hiểu ý, hai người rất nhanh đã tách ra, chờ đến khi chiếc xe ngựa của Thược Dược và Dung ma ma cũng thuận lợi đi qua, tốc độ tiến lên của bọn họ cũng dần dần chậm lại.

Thược Dược và Dung ma ma nghe Tiêu Thập Lục nói như vậy, cũng chỉ đành kiềm chế lo lắng trong lòng, ngồi trở lại trong xe ngựa chờ.

Tiêu Thập Lục mặc áo tơi, gương mặt dưới mũ đã bị nước mưa xối ướt hơn phân nửa, thấy hai nàng nôn nóng, hắn cao giọng nói: "Không sao, vương gia có việc phải làm, bảo chúng ta đi tới giao lộ phía trước chờ bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận