Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 357:

Hôm nay nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, khi ngồi trong sân, gió lạnh luồn thẳng vào dưới lớp váy của nàng, Tiểu Ngũ chu đáo lấy chăn phủ lên người nàng, còn chuẩn bị hai chiếc lò sưởi tay, một cái tiểu vương phi cầm trên tay, một cái nhét ở sau lưng tiểu vương phi, chỉ một lát sau, Tô Oản Nhan liền cảm thấy cả người nóng bừng lên.

Dung ma ma dẫn người mang lò sưởi tới, còn có khoai lang đỏ đã rửa sạch sẽ, chuẩn bị vừa nhóm bếp sưởi ấm, vừa nướng khoai lang đỏ thơm ngào ngạt ăn.

Vẻ mặt Hòa bá tươi cười đi theo phía sau Dung ma ma, thản nhiên chặn lối ra vào tiểu viện.

Nhìn dáng vẻ bám dính này của bọn họ, Tô Oản Nhan chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, rốt cuộc xem nàng là cái gì mà đề phòng chứ!

Xem ra, người của Quý Tiêu Hàn sắp tới rồi.

Tô Oản Nhan đảo mắt, khoanh tay chịu trói hay là tìm chỗ khác?

Không thì lập tức bỏ chạy!

Dù sao trong không gian của nàng cái gì cần có đều có, không thiếu một cái gì, sống mười mấy 20 năm không thành vấn đề.

Tạm thời Tô Oản Nhan không trốn thoát những người này, cũng liền gác lại những tâm tư khác, cả ngày yên ổn làm một con sâu gạo, tay đưa cơm tới thì miệng há, vẫn luôn chờ đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, người gác cổng tiến vào thông báo, nói là người của Lễ Bộ đến, muốn cầu kiến hoàng hậu nương nương.

Rốt cuộc sợ nàng chạy trốn đến mức nào?

Thật chịu thua mấy người bọn họ.

Tốc độ này, hẳn sẽ không phải cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi chứ?

Thược Dược và Dung ma ma lại gần, cùng dùng ánh mắt lên án nhìn nàng, ngay cả chủ tớ có quy củ khác cũng không bận tâm.

Người của Lễ Bộ tới, chứng tỏ thánh chỉ Quý Tiêu Hàn viết cũng tới, suy cho cùng cũng là hoàng đế, hiện giờ nói như thế nào nàng cũng là hoàng hậu của Đại Chu quốc, dù sao cũng phải nể mặt một chút.

"Nương nương, người hứa với Thược Dược, tuyệt đối không bỏ rơi chúng ta!" Giọng nói của Thược Dược lắp bắp vang lên.

Hòa Bá cười đáp,"Lễ Bộ phụng mệnh tới đón nương nương hồi cung, tất nhiên dọc đường không dám chậm trễ."

Tô Oản Nhan nằm lại trong ghế, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, biết rồi, ta không đi, thật sự!"

Tô Oản Nhan trong nháy mắt chột dạ,"Ai nói ta muốn bỏ rơi các ngươi?"

Tô Oản Nhan: "... Tại sao bọn họ đến nhanh như vậy?"

Cũng may chỉ là người của Lễ bộ tới, Quý Tiêu Hàn không tới, chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.

Rốt cuộc Quý Tiêu Hàn đã cho bọn họ ăn phải thứ thuốc gì? Mỗi người đều giúp đỡ hắn, đứng về phía hắn?

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết..."

Đặc biệt là khi hoàng hậu nương nương của bọn họ căn bản không muốn hồi cung, nếu sau khi hoàng hậu nương nương rời đi, người của Lễ Bộ mới đến, e rằng đầu cũng không cần.

Nàng đành phải đứng dậy, sai Hòa bá đi bố trí bàn thờ hương án,"Được rồi! Vậy đều theo ta đi lãnh chỉ!"

Tô Oản Nhan từ ghế dựa đứng lên, Tiểu Ngũ đang quỳ trên mặt đất chờ phản ứng của hoàng hậu nương nương thấy thế, vội đứng lên, đỡ lấy,"Nương nương..."

Đám người Hòa bá cũng im như thóc, chờ phản ứng của hoàng hậu nương nương.

Trước khi xuất phát, hoàng thượng cố ý dặn dò, không được nói với hoàng hậu nương nương bất kỳ quy củ lễ nghi rườm rà nào, khi đọc thánh chỉ, cho dù hoàng hậu nương nương ăn cơm hay dùng trà, cũng đều tùy ý nàng.

Thánh chỉ đọc xong, người của Lễ Bộ đứng ở nơi đó, cũng không dám thúc giục Tô Oản Nhan dập đầu tạ ơn, chỉ cung kính chờ.

Hết cách, từ khi tin tức truyền tới cho đến bây giờ, bọn họ từ đầu đến cuối đều không nhìn thấu tâm tư của hoàng hậu nương nương, ai cũng không biết, hoàng hậu nương nương có từ bỏ việc chạy trốn hay không.

Người của Lễ Bộ cung kính hành lễ với Tô Oản Nhan trước, mới lấy thánh chỉ ra, có thể thấy kính trọng hoàng hậu nương nương đến mức nào.

Tô Oản Nhan nhìn ánh mắt lo lắng không thôi của Tiểu Ngũ, khẽ gật đầu, ý bảo nàng tiếp nhận thánh chỉ.

Lúc này trong lòng Tiểu Ngũ mới thở phào nhẹ nhõm, bằng lòng tiếp nhận thánh chỉ thì tốt rồi, chứng tỏ hoàng hậu nương nương cũng không phải quá bài xích chuyện tiến cung, nói không chừng, đợi đến sau khi bọn họ từ từ khuyên nhủ, hoàng hậu nương nương sẽ vui vẻ dẫn theo bọn họ cùng nhau hồi cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận