Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 223:

Viên Thành Chu đang đứng ở trong sân vui vẻ, chợt nghe được bên người có người lại gần, há mồm liền đòi tiền, "Ông chủ, các huynh đệ đều đã đọn xong rồi, ngài xem tiền công này..."

"Còn có thể thiếu các ngươi sao, hai ngày nữa lại đến, đông gia ta còn chưa bán lương thực này đi đâu, tiền ở đâu ra mà cho các ngươi." Viên Thành Chu tức giận đuôi hết mọi người đi, lại gọi hộ vệ trong phủ tới, trông coi tiểu viện này, một con ruồi cũng không được bay vào.

Tô Oản Nhan và Quý Tiêu Hàn trốn ở một bên nghe được rõ ràng, Viên Thành Chu này cũng không phải thứ tốt lành gì, còn hà khắc khấu trừ tiền công của tiểu nhị!

"Còn chờ bán lương thực rồi mới phát tiền công? Sao hắn không nói luôn là qua năm mới lại đến đây?" Tô Oản Nhan ở chỗ tối nghe xong, tức giận nói.

Quý Tiêu Hàn vỗ vô lưng tiểu vương phi, "Những người này không phải trưởng công của cửa hàng lương thực Viên Ký, tiền công tất nhiên có thể kéo dài. Chờ đến khi trở về, bồn vương bảo Tiêu Nhất đi điều tra nhà bọn họ ở nơi nào, lấy lương thực trả thay cho tiền công cũng giống nhau thôi."

"Ý kiến hay, Viên Thành Chu coi trọng lương thực như vậy, đến lúc đó để cho hắn trông coi cái cửa hàng trống của mình mà khóc đi!" Tô Oản Nhan cũng không khách khí với những người này, thấy đám người đều đi rồi, bọn họ lập tức bay qua, dùng phương pháp giống nhau, không phí chút sức lực liền vận chuyển sạch sẽ cả tòa tiểu lâu toàn là túi gạo.

Trên đường trở về, Tô Oản Nhan toàn thân vui sướng,"Đã nghiền! Quá vui rồi! Quý Tiêu Hàn, về sau chúng ta thật sự có thể xuất đạo, với thủ pháp gây án này của chúng ta, ai có thể địch nổi?"

"Bảo bối, chúng ta làm một vương gia vương phi thì không tốt sao?" Tương lai, hắn còn phong tiểu vương phi làm hoàng hậu vạn người kính ngưỡng, sao có thể so với sự vui sướng khi làm đạo tặc?

Chỉ thu lương thực mà bọn họ tích trữ làm sao đủ?

Quý Tiêu Hàn đặt chén trà xuống, trong giọng nói mang theo hiểu rõ,"Vương phi, cần nhân thủ sao? Tiêu Nhất và Tiêu Nhị hai ngày nay đều không phải làm gì."

Nàng đang suy nghĩ làm thế nào lừa... À, lừa tiền!

Sắc mặt tiểu vương phi từ mặt không chút thay đổi dần dần chuyển thành mặt lộ vẻ cười gian, Tiểu Ngũ và Thược Dược chờ ở một bên đều yên lặng lui về phía sau hai bước, mẹ ơi! Tiểu vương phi cười như vậy, có người gặp xui xẻo rồi!

Tô Oản Nhan trong tay cầm bánh hạt dẻ, rụt rè ăn từng ngụm nhỏ, con ngươi nhỏ bé xoay tròn, cũng không biết lại đang nghĩ ý tưởng xấu nào đây, Quý Tiêu Hàn bưng chén trà, thu hết biểu tình của tiểu vương phi vào trong mắt, nhưng khóe môi vẫn treo ý cười, thường thường còn đưa nước trà cho tiểu vương phi, miễn cho nàng ăn bánh hạt dẻ đến nghẹn.

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị rất nhanh đã tới, hai người còn cố ý thay y phục dạ hành màu đen, giống như biết bọn họ sắp bị phái đi làm chuyện xấu,"Bái kiến chủ tử, bái kiến vương phi."

Tô Oản Nhan: "..."

"Vẫn là vương gia hiểu lòng ta." Hai mắt Tô Oản Nhan sáng ngời, ý cười ở đáy mắt không giấu được, quay đầu nói với Tiểu Ngũ:" Tiểu Ngũ, bảo Tiêu Nhất và Tiêu Nhị tới đây, ta có việc phân phó."

Tô Oản Nhan đang suy nghĩ chủ ý gì vậy!

Trở lại tửu lâu Minh Nguyệt, trong đại sảnh lầu một ánh nến sáng trưng, Tiểu Ngũ và Thược Dược đều không ngủ, nhìn thấy bọn họ trở về, bưng trà rót nước đưa bánh ngọt, sợ tiểu vương phi đi ra cửa một chuyến sẽ mệt mỏi đói bụng.

Những thứ kia cũng chỉ là thứ mà bọn họ buôn bán qua nhiều năm, tổn thất cùng lắm chỉ là mất một sợi lông mà thôi, sẽ đau lòng, nhưng sẽ không khiến cho bọn họ đau lâu dài, phải nghĩ cách để khiến bọn họ sẽ tổn thất nhiều, phải cho bọn họ một chút giáo huấn mới không uổng công nàng cùng Quý Tiêu Hàn bôn ba cả đêm

Tiểu Ngũ: "Vâng."

Lừa tiền của ai? Đương nhiên là lừa tiền của mấy kẻ chỉ có vào không ra, còn muốn nhân cơ hội này phát tiền cứu nạn!

Quý Tiêu Hàn ngồi một bên không lên tiếng, ý bảo tiểu vương phi trực tiếp phân phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận