Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 231:

Sau khi đám người Tiêu Nhất đi ra, tiếng ồn ào dần dần nhỏ đi. Mấy người Tiêu Nhất, mỗi người đều lớn lên cao lớn, đứng trong đám người, người bình thường nhìn thấy đều sẽ cảm thấy nhút nhát hẳn đi.

"Nhất ca, ô ô. . Thật xin lỗi, người của Viên lão gia đánh ta quá tàn nhẫn, ta thật sự không giấu được." Trên xiêm y Thịnh Diệu Ý còn có dấu vết roi quất, vài chỗ quần áo đều bị rách ra, có vẻ hết sức chật vật.

Thịnh Diệu Ý có thể trở thành hoa khôi của thanh lâu lớn nhất Tuyền Châu, dáng người và dung mạo đương nhiên không kém. Những nam nhân đi thanh lâu chơi đùa, tám chín phần mười đều hướng về nàng.

Hiện tại, nàng cứ như vậy đứng ở cửa tửu lâu, vừa ôn nhu yếu ớt khóc, lại vừa cầm khăn lau nước mắt, còn thường xuyên để cho mọi người nhìn thấy quần áo bị xé rách trên người nàng. Rất nhiều nam nhân ở đây nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng. Trong lòng mỗi người đều không đành lòng.

"Ai u, ta nói Viên gia này cũng qua khi dễ người đi? Diệu Ý cô nương chỉ là một nữ tử nhu nhược, nàng có thể làm sai chuyện gì được?"

"Đúng vậy, có bản lãnh thì đi tìm người tên Nhất ca kia đi."

"Làm sao dám đi! Không phải là nhìn thấy bộ dáng Nhất ca khỏe mạnh nên không dám đi! Không dám đắn đo, lại đi đắn đo một nữ tử yếu đuối?"

"Thật sự được mở mang kiến thức, còn dám lạm dùng tư hình? Thật sự cho rằng Viên gia có thể ở Tuyền Châu một tay che trới? Vương pháp Tuyền Châu cũng không phải họ Viên!"

Mười vạn lượng bạc!

Tiền kia, nếu có thể giúp lão gia lấy trở lại, tuy nói không có khả năng tòn bộ rơi vào trong túi các nàng nhưng ít nhất được công khai, nhất định được đặt ở tiền công chung coi như chi tiêu dúng. Vậy các nàng không phải là cũng nhận được chỗ tốt giống nhau sao?

Mục đích hôm nay các nàng tới, một là đối phó nữ tử thanh lâu, hai là giúp lão gia đòi bạc bồi thường. Những chuyện này các nàng không ít lần làm sau lưng, lần nào cũng đều giúp lão gia làm thật tốt.

Các nàng cả đời này đợi ở Viên phủ có tiền có thế, cũng chưa từng thấy qua mười vạn lượng bạc.

Thân phận tiểu thiếp là thứ không tiện để ra mặt. Viên Thành Chu yêu tiền, tiểu thiếp hắn nạp đương nhiên cũng là loại mặt hàng một ổ rắn chuột.

Các nàng đều đã thương lượng trước, vừa lên đã ỷ vào đạo đức. Trước tiên cứ chụp mũ cho nam nhân nào đó tên Nhất ca cái danh lừa sắc, gạt tiền. Đến lúc đó cổ động dân chúng vây xem cùng nhau khiêu chiến, nam nhân tên Nhất ca kia tất nhiên phải ngoan ngoãn nhổ tiền ra.

Người nói chuyện càng nói càng hăng hái, nhưng bọn họ lẫn vào trong dân chúng, thanh âm cũng không lớn. Mọi người chen lấn, xô đẩy, xô đẩy. Cũng không thể tìm thấy ai đang móc mủa, nhưng những lời này rơi vào tai nữ quyến Viên gia liền thấy hết sức chói tai.

Chuyện có lợi, ai không làm? Hơn nữa, lão gia đã hứa hẹn, nếu chuyện thành, còn có thể thưởng thêm cho các nàng một bộ trân châu!

Tục ngữ nói, ba nữ nhân thành một cái chợ, đến lúc này liền tới ba tiểu thiếp, vậy không ầm ĩ quậy một nồi cháo sao?

Đám nữ quyến Viên gia dẫn người tới gây sự này cũng không phải phu nhân của Viên Thành Chu, đều chỉ là những tiểu thiếp mà Viên lão bản nạp vào phủ mấy năm nay.

Đủ cho bọn họ mua bao nhiêu món trang sức vàng bạc? Làm bao nhiêu bộ y phục mới?

Nam nhân kia còn chưa lên tiếng, người vây xem đã giúp đỡ trước.

Cho nên lần này, nghe nói lão gia bị người khác lừa mất mười vạn lượng bạc, các nàng mỗi người đều đứng ngồi không yên.

Những cẩu nam nhân ngu muội háo sắc này! Ai trông đẹp mắt thì công lý đứng về người đó sao?

Trang sức trân châu, ngày thường chỉ có đại phu nhân mới có thể dùng. Đến lúc đó, cũng để cho các nàng có thể khoe khoang với các thiếp thất khác trong phủ thật tốt.

Nhưng mà các nàng còn chưa phát huy, hướng đi của câu chuyện sao lại lệch rồi?

Cũng không mở mắt chó của bọn họ ra nhìn, ở Tuyền Châu này, lão gia nhà các nàng tốt xấu gì cũng coi như là phú thương có quyền có thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận