Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 183:

Trong lòng Triệu Khang Bình đã hoảng hốt không chịu được, lời nói cũng nói đứt đoạn, mọi người cũng chỉ có thể nghe hiểu đại khái, Tô Oản Nhan cùng Quý Tiêu Hàn lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, nàng đè nặng thanh âm hỏi,"Quý Tiêu Hàn, hắc y nhân trong lời người này, sẽ không phải là đám hắc y nhân đuổi giết chúng ta kia chứ?"

Quý Tiêu Hàn vừa mới nhận được tin tức từ Tiêu Nhất, nghe vậy, cau mày gật đầu.

Tô Oản Nhan lông mày cũng theo đó nhíu chặt, hắc y nhân bị thương làm sao có thể trắng trợn chạy tới y quán trị thương như vậy? Còn công khai giết người? Là sợ mọi chuyện không được truyền ra ngoài? Sợ không ai biết? Hay là có mục đích khác?

Tô Oản Nhan nghiêng về vế sau, nàng càng cảm thấy đây là thuyết âm mưu do người sau lưng bày ra.

Lại nhìn thần sắc Quý Tiêu Hàn, chỉ sợ cũng đã đoán được mục đích đối phương làm như vậy, hành tung bọn họ để lại nơi này, theo tin tức nhi tử cùng con dâu của Triệu lão đầu trở về, cũng rất có thể sẽ bị truyền ra ngoài, vậy bọn họ ở lại chỗ này đến hừng đông mới rời đi, khẳng định sẽ không an toàn, thế nhưng, bọn họ nhìn thấy bên trong có tình hình nguy cấp như thế này mà lại lặng lẽ rời đi, chỉ sợ cũng ngượng ngùng.

Bà đỡ duy nhất trong thôn được người ta tìm đến, lúc này lão phu nhân mới có trợ thủ đắc lực, đi ra, liên tiếp phân phó nhi tử đang ngồi xổm trong phòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng: "Tiểu tử này, lúc này khóc có thể giải quyết vấn đề gì, còn không mau đi đun chút nước đi."

Triệu Khang Bình vội vàng đứng lên, phóng về phía bếp lò, trên bếp lò có nước ấm, nước trong nồi đầy, chỉ là củi lửa không nhiều lắm, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng là lão nương buổi tối chuẩn bị trước khi nghỉ ngơi.

Trong phòng bưng ra từng chậu máu loãng, từng chậu nước nóng được bưng trở lại, tiếng thét chói tai của nữ nhân thường thường truyền ra, nghe mà khiến lòng người sợ hãi, Tô Oản Nhan không có kinh nghiệm yêu đương, càng không có kinh nghiệm sinh sản, vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hình ảnh như vậy, trong lúc nhất thời bị dọa một chút.

Sinh con, ở hiện đại cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi bây giờ là cổ đại, điều kiện chữa bệnh không phát triển, việc một xác hai mạng cũng thường phát sinh, mà một khi xuất hiện chuyện sinh nở ngoài ý muốn, vấn đề giữ lớn hay giữ nhỏ, ở chốn cổ đại trọng nam khinh nữ này, người ta thường đều không có bất kỳ do dự nào mà chỉ bảo vệ đứa bé, không cứu mẹ...

"Oản Nhan, đừng sợ, phu quân sẽ không để cho nàng trải qua khốn cảnh như vậy, đừng sợ!" như là cảm nhận được nỗi bất an của tiểu vương phi, Quý Tiêu Hàn cầm lấy tay của nàng, dùng sức nhéo nhéo, gọi một ít lực chú ý của nàng về.

Bên ngoài tiếng mưa rơi không biết lúc nào mới ngừng lại, bọn họ đi theo những người khác ngồi ở trong phòng đợi một canh giờ, bên trong vẫn là tiếng la hét thảm thiết, chỉ là tiếng nữ nhân kêu đau so với vừa rồi đã yếu ớt hơn vài phần, kêu đau như vậy, không chỉ là nguyên khí bị tổn thương, bà đỡ ở một bên một mực cổ vũ sản phụ, còn liên thanh lặp lại nói nàng nhất định phải bảo trì thể lực, thừa dịp tiếng nàng kêu đau nhẹ hơn một chút sẽ bảo người cho sản phụ ăn để bảo trì thể lực, chỉ sợ đợi đến khi hài tử sắp đi ra, sản phụ ngược lại không có sức, khi đó mới thật sự có thể xảy ra chuyện lớn.

Nàng đương nhiên sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy với Quý Tiêu Hàn, bởi vì nàng căn bản sẽ không mang thai đứa nhỏ của nam nhân này, ngay cả đêm đó khi dục vọng qua đi, nàng cũng len lén uống thuốc tránh thai, kiên quyết không để cho mình nhất thời tham lam, trở thành mầm tai họa tương lai gây ra tai nạn chết người.

Tô Oản Nhan gật đầu, không nói gì.

Người xưa nói rất đúng, bảy sống tám không sống, bụng sản phụ vừa vặn tám tháng, cơ thể tự nó cũng đang trong tình trạng nguy hiểm, lại bị kinh hách, dọc đường bôn ba chạy về nhà, tình huống lại càng không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận