Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 306:

Ào ào- -

Bưng chậu nước tới hắt về phía hai người, hai người từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy đối một nữ tử dung nhan mỹ mạo ngồi ngay ngắn ở đối diện, chỉ là một mảnh hàn quang trong đôi mắt kia.

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Kim Vũ Tông hỏi xong mới phản ứng lại, mình hỏi thừa rồi, người này là ai hắn có thể không biết sao? Nữ nhân của Quý Tiêu Hàn, cũng là loại nữ nhân độc ác giả vờ tốt bụng, nữ nhân này cũng không phải người tốt gì, cầm bạc của hoàng thất mà không làm việc, kết quả còn thông đồng với Quý Tiêu Hàn làm bậy...

Nhưng cũng may ánh mắt của nàng thiển cận như vậy, mới để cho hắn có cơ hội trà trộn vào cảnh nội Đại Chu quốc, bằng không nếu quân đội Quý Tiêu Hàn còn đóng quân ở biên cảnh, bọn họ cũng không có cơ hội trà trộn vào.

Lại nói, thứ bọn họ muốn, Quý Minh Chiếu cũng hứa hẹn sẽ cho, hắn cho dù bị bắt, rơi vào trong tay nữ nhân này, cũng không sợ hãi, nàng còn có thể giết hắn sao? Giết hắn, giữa hai nước tất sẽ nổi lên phân tranh, một nữ nhân như nàng làm sao có thể gánh vác nổi hậu quả như vậy?

Nhưng Kim Vũ Tông đã quên, cho dù hắn có nghĩ tới đủ loại khả năng, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ nhân trước mắt lại không giống như những gì hắn nghĩ, là một nữ nhân sẽ hiểu những đạo lý kia?

Không hiểu!

Râu quai nón: "..."

Kim Vũ Tông cũng bị sự tàn nhẫn của Tô Oản Nhan làm cho hoảng sợ, ở Kim Vũ quốc bọn họ, nữ nhân dã man thô bỉ như vậy, sẽ không tìm được phu quân, cũng không biết Quý Tiêu Hàn làm sao lại coi nữ nhân này như bảo bối mà sủng ái?

Phản ứng của râu quai nón trì độn hơn Kim Vũ Tông một ít, lúc này mới thật sự thanh tỉnh, nghe những lời này của Tô Oản Nhan, không khỏi giận quát: "Làm càn! Ngươi dám nói chuyện như vậy với Lục gia chúng ta? A!"

Nữ nhân này - thật hung tàn!

Tô Oản Nhan cũng không phải là một nữ tử yếu đuối, người cũng đã bị bắt, nhìn thấy nàng còn không yếu thế mà dám buông lời tàn nhẫn uy hiếp nàng? Muốn chết à!

Tô Oản Nhan nhìn về phía hắn,"Là ai bảo các ngươi tới giết ta?"

Cho dù Tô Oản Nhan hiểu, thì với tính tình của nàng, dù cú khiến cho hai nước phân tranh, thì người thua cũng không phải Đại Chu quốc bọn họ, nàng luôn luôn tin Quý Tiêu Hàn sẽ thắng, lại nói, nếu thật sự muốn đánh nhau, thì có thể làm cho cẩu hoàng đế hiểu được, không có Quý Tiêu Hàn ở biên cảnh tọa trấn, mấy nước láng giềng xung quanh, ai cũng dám tuỳ tiện đến xâm phạm nước họ!

"Vì tiết kiệm thời gian, kế tiếp, ta hỏi, các ngươi đáp, hiểu không?" Tô Oản Nhan ước lượng cái ghế sắp rời rạc trong tay, nhìn về phía hai người.

"Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?" Như là đập một cái chưa đã nghiền, Tô Oản Nhan lại lấy một cái ghế dựa, từng bước từng bước đi về phía bọn hắn,"Còn muốn trở về cử binh thảo phạt chúng ta?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta chính là lục hoàng tử của Kim Vũ quốc, nếu ngươi thức thời thì mau chóng thả ta ra, nếu không, chờ ta trở về, nhất định sẽ cử binh thảo phạt các ngươi... A!"

Mơ hồ chóng mặt! Ngây ngốc!

Không đợi hắn nói chuyện, Tô Oản Nhan lại đập mạnh một cái, Kim Vũ Tông cảm thấy tay của hắn đã sắp đứt rồi, nữ nhân này ăn đại lực hoàn lớn lên sao? Sao xuống tay lại nặng như vậy?

Cái ghế trong tay Tô Oản Nhan, không chút chần chờ mà đổi phương hướng, đập vào đầu râu quai nón, cái ghế bị đập gãy mất hai cái chân, trên đầu râu quai nón có hai vết máu chảy ròng ròng xuống, chịu đựng buồn nôn, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?"

"Lục gia..." Thấy chủ tử của mình đau đến gào khóc, nam nhân râu quai nón vừa tức vừa vội, nhưng lại không thể làm gì, sợ hắn lắm miệng một câu, sẽ làm hại chủ tử bị đánh một lần nữa.

Kim Vũ Tông giãy giụa cũng không thoát được, cuối cùng cũng biết thức thời, nói: "... Được!"

Kim Vũ Tông há miệng nói: "Đương nhiên là bản hoàng tử... A!"

Kim Vũ Tông đau đến nói không ra lời, nhưng cũng thấy kỳ quái, vừa rồi âm thanh lớn như vậy, cho dù bọn họ ở trong phòng lúc trước, người của Quý Tiêu Hàn cũng không dám làm ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà nữ nhân này lại không hề sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận