Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 309:

Tô Oản Nhan tất nhiên không có không đáp ứng, lúc này cầm lấy Kim Vũ Tông đang nâng tay mình, xoay người đi ra ngoài cửa.

Đương nhiên, lúc nàng đi ra cửa, là nàng không gian gian phòng, trước một giây nàng bước ra cửa, nàng tại góc mà Nhị Cẩu không nhìn thấy, gõ một gậy vào sau cổ Kim Vũ Tông, gõ hôn mê rồi mới mang ra ngoài, tiện tay ném trên mặt đất, xoay người một lần nữa trở về không gian.

Nhị Cẩu vẫn thành thật đợi ở nơi đó, nhìn thấy Tô Oản Nhan trở về, hắn truy vấn: "Lục gia nhà ta..."

Tô Oản Nhan tức giận nói: "Chủ tử nhà ngươi không chết, yên tâm đi!"

Nhị Cẩu còn muốn nói cái gì, chợt nghe Tô Oản Nhan lại nói: "Ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy chủ tử nhà ngươi an toàn rời khỏi nơi này, người Đại Chu quốc chúng ta, nói chuyện luôn giữ lời, ta nói không động tới chủ tử của ngươi, thì nhất định sẽ cho hắn rời đi an toàn, còn có thể bảo đảm chủ tử ngươi thuận lợi tới hoàng thành."

Sau đó, giữ lại cho Quý Tiêu Hàn giải quyết.

Lục hoàng tử Kim Vũ quốc, nếu giữ lại trong tay, sẽ là một át chủ bài rất tốt, hoàng đế Kim Vũ quốc sẽ không lấy tính mạng của nhi tử bảo bối của mình ra nói giỡn, nên phúc lợi ngoại giao tự mình đưa tới cửa, thì lão hồ ly như Quý Tiêu Hàn, nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhị Cẩu thần sắc mang theo hoài nghi, tựa hồ là không tin Tô Oản Nhan sẽ tốt bụng như vậy, nhưng tính mạng của chủ tớ bọn họ lại ở trong tay đối phương, phương thức tốt nhất để hắn có thể bảo vệ chủ tử của mình, chính là dùng tính mạng của mình để đổi lấy đường sống của chủ tử,"Tiêu vương phi, ta hi vọng ngài tốt nhất không nên gạt ta, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngài."

Tô Oản Nhan chỉ vào hai người trên mặt đất,"Đưa Kim Vũ Tông đến hoàng thành, râu quai nón kia thì giữ lại trông coi."

Tiểu Ngũ công khai mang theo người, đi xuống đầu cầu thang, ngay trước mặt đám người Triệu Tri huyện, dẫn người ra ngoài.

Trở lại trong phòng, thấy Kim Vũ Tông nằm trên mặt đất còn chưa tỉnh lại, Tô Oản Nhan ném Nhị Cẩu xách trong tay xuống đất, cao giọng gọi một câu: "Tiểu Ngũ."

Lại gọi tới một người, mang râu quai nón đang hôn mê trên mặt đất đi, người nọ cũng là một người biết điều, thấy tình cảnh này, cũng không hỏi nhiều, cúi đầu yên lặng mang theo người rời đi, sau đó, quẹo vào phòng củi phía sau tửu lâu.

Đây là...

Người này, tựa hồ còn thảm hại hơn bọn họ một chút?!

Tô Oản Nhan vứt ra một thanh chủy thủ, ánh sáng trên thân thanh chủy thủ loé lên dưới ánh đèn dầu, đặc biệt lạnh lẽo,"Bớt nói nhảm, động thủ đi!"

Một đám người Triệu Tri huyện đã bị người của tửu lâu Minh Nguyệt đánh cho bò không dậy nổi, tất cả đều ngã trên mặt đất ôm đầu rên rỉ, khóc rống lên.

"Thành thật đợi đi, giữ lại ngươi vẫn còn tác dụng." Khoé miệng Tô Oản Nhan xuất hiện một nụ cười, đứng dậy tiến lên, một phát bắt lấy hắn, trong ánh mắt kinh ngạc kinh hãi của Nhị Cẩu, bị Tô Oản Nhan như xách gà con xách ra ngoài, đãi ngộ giống như chủ tử của hắn, gõ đến hôn mê rồi ra khỏi không gian.

Nhị Cẩu sắc mặt khó coi, trong ánh mắt bởi vì tuyệt vọng và phẫn nộ mà đỏ tươi một mảnh, hắn cầm lấy dao găm trên mặt đất, mang theo phẫn nộ quyết tuyệt, đam vào ngực của mình, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không truyền đến...

"Vâng!" Tiểu Ngũ cũng không hỏi nguyên do, không nói hai lời tiến lên vài bước, xách Kim Vũ Tông lên rồi xách ra ngoài.

Lúc này liền giãy giụa đứng lên, muốn đuổi theo.

Tiểu Ngũ lập tức đẩy cửa đi vào,"Nương nương."

"Hắn... hắn... không phải người kia... chính là hắn..." Triệu tri huyện cho đến khi Tiểu Ngũ dẫn người đi xa, mới nhận ra mà phản ứng lại, người cô nương kia xách trong tay, không phải là người phía trên bảo bọn họ tìm sao?

Nhìn thấy trong tay Tiểu Ngũ mang theo một nam nhân đi xuống, người nọ cúi đầu, một cánh tay trông vặn vẹo nửa buông xuống, cũng không biết là sống hay là chết, thì tiếng khóc và tiếng kêu rên lập tức im lặng, ngơ ngác nhìn nàng mang theo người đi qua người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận