Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 124:

Hỏa thiêu trại Hắc Phong? Thật đúng là gọn gàng lưu loát, là biện pháp tốt một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Chậc chậc chậc! Quý Tiêu Hàn thật tàn bạo!

Tô Oản Nhan một bên lắc đầu, một bên đi xuống núi, dưới chân núi, sớm đã có Hòa bá, Thược Dược và Dung ma ma đứng chờ, nhìn thấy bọn họ an toàn xuất hiện, Thược Dược và Dung ma ma vội vàng nghênh đón.

"Vương phi nương nương, không sao chứ?"

"Vương phi, có mệt không?"

Tô Oản Nhan cười kéo một già một trẻ hai người đi về phía trước,"Ta không sao, cũng không mệt mỏi, chỉ là đi bộ leo núi mà thôi, những chuyện khác, ta ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động, yên tâm đi!"

Hai người vừa nghe, lập tức yên tâm, sau đó mới đi xem rương đồ mà nhóm hộ vệ cầm trên tay, hỏi: "Vương phi nương nương, đây là..."

Tô Oản Nhan đương nhiên trả lời,"Ồ! Đó là tiền mua mạng của đại đương gia trại Hắc Phong, ta thấy bọn họ rất thức thời, không để người của ta làm khó bọn họ."

Thược Dược và Dung ma ma: "..."

Đội ngũ lưu đày ở dưới chân núi dựng trại nghỉ ngơi, Tiểu Ngũ đỡ Tô Oản Nhan lên xe ngựa, Tô Oản Nhan vén rèm xe, ngồi vào.

Tiểu Ngũ cũng quay đầu lại, thần sắc trên mặt còn khiếp sợ hơn Tô Oản Nhan nhiều,"Đúng, vương phi nương nương, may mắn chúng ta rời đi đúng lúc, nếu không, có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Lời này của Tô Oản Nhan cứ như nói cho người khác nghe, người khác cũng không biết nàng là dạng người gì, ít nhất Thúc Minh Viễn nghe xong, chỉ là như có điều suy nghĩ, nửa chữ cũng không dám hỏi nhiều.

Cho nên, trực tiếp cho một mồi lửa?

Ánh mắt như cười như không này, hẳn là làm cho nàng nhìn đi? Nam nhân này, ngay trước mặt nàng cũng dám hung mãnh tàn bạo như vậy, trực tiếp phóng hỏa đốt trại Hắc Phong, không sợ sẽ dọa đến nàng?

Thược Dược cùng Dung ma ma nghe Tô Oản Nhan nói ngay thẳng chân thành như vậy, ánh mắt của các nàng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía ánh lửa ngợp trời trên núi kia,"..."

Màn xe vừa buông xuống, vừa ngẩng đầu, Tô Oản Nhan liền đối diện với cặp mắt như cười như không của Quý Tiêu Hàn, Tô Oản Nhan có chút im lặng,"Quý Tiêu Hàn, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Tô Oản Nhan cũng theo tầm mắt hai người nhìn lại, vẻ mặt khiếp sợ,"A! Sao lại thế này? Phương hướng kia... Tiểu Ngũ, phương hướng kia, có giống vị trí trại Hắc Phong hay không?"

Không làm khó bọn họ?

Tiểu thư, ngươi có thể nghiêm trang rồi mới nói hươu nói vượn được không, thu lại khóe miệng giương lên, đều sắp nhếch đến sau tai rồi.

Quý Tiêu Hàn đưa tay tiếp nhận hộp nhỏ trên tay tiểu vương phi, đỡ nàng ngồi xuống, nhét vào trong tay nàng một chén trà ấm áp, hỏi: "Chơi vui không?"

Tô Oản Nhan gật đầu như thật,"Đúng đúng đúng, thật đáng sợ, quả nhiên người xấu tự có trời thu, chúng ta mau trở về, đừng lây xui xẻo."

Tô Oản Nhan âm thầm bĩu môi, gật đầu,"Rất thú vị, chúng ta mang rất nhiều thứ tốt trở về, cái kia là cho ngươi."

Còn cười mập mở như vậy?

Không coi nàng là tiểu cô nương nũng nịu mà đối xử nữa à!

Hừ! Nam nhân, không lo lắng cho ta, còn hỏi ta có vui hay không?

Quý Tiêu Hàn không trả lời, vẫn tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, quá trình này, thong thả lại mập mờ, an tĩnh lại nóng bỏng, mang đến cho Tô Oản Nhan một loại ảo giác nói không rõ ràng, có ảo giác Quý Tiêu Hàn đang tìm tòi nghiên cứu nội tâm của nàng, là hoảng hay là loạn.

Tô Oản Nhan bị ánh mắt của Quý Tiêu Hàn nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, khí thế của nam nhân quá mãnh liệt, khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách không đến một tấc, khoảng cách gần như vậy, khiến cho tim Tô Oản Nhan không thể khống chế mà điên cuồng đập,"Quý Tiêu Hàn, ngươi... Ngươi làm gì vậy?"

Quý Tiêu Hàn khóe môi nhếch lên cười, không lập tức mở ra hộp nhỏ, mà là nghiêng người tới gần nàng, tầm mắt rơi vào gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia của nàng...

Đôi mắt đen trầm thâm thúy của nam nhân kia, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Tô Oản Nhan, giống như muốn hút toàn bộ người cô vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận