Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 277:

"Ngươi thì như thế nào? Ngươi liền sinh lòng ái mộ? Hắn cũng có tình cảm sâu đậm với ngươi?" Tô Oản Nhan cười híp mắt hỏi.

Thược Dược bị tiểu thư cười đến đỏ bừng mặt,"Ai nha! Tiểu thư! Người đừng giễu cợt nô tỳ."

"Được được được, không cười ngươi, chúng ta lại nói chính sự." Hai người nói đến bây giờ, Tô Oản Nhan cũng coi như thăm dò được ý của tiểu nha đầu, nàng nhìn Thược Dược, nghiêm túc hỏi: "Thược Dược, ta hỏi ngươi, ngươi có phải cũng yêu Cao Hổ không?"

Thược Dược: "... Vâng, kính xin tiểu thư chớ trách Cao đại ca, đều là nô tỳ không thể kịp thời ngăn cản hắn, nên mới nói riêng với tiểu thư."

Tô Oản Nhan khoát khoát tay,"Chuyện này! Vốn là ta bảo Tiểu Ngũ đi gọi người tới hỏi. Hắn có thể thẳng thắn bẩm báo, nói rõ hắn có tình ý gì với ngươi, tiểu thư nên vì ngươi mà cảm thấy cao hứng."

Thược Dược lấy lòng rót cho tiểu thư một chén trà,"Tiểu thư không trách tội là được rồi."

Tô Oản Nhan cười cười, nhấp một ngụm trà,"Dù sao đêm nay cũng không có đại sự gì, dứt khoát nói rõ sự tình cho ta, ngươi nói cho ta biết, ngươi và Cao Hổ đều có hảo cảm về dối phương, từ lần trước qua sông cho đến bây giờ, hai người các ngươi cũng coi như đã ở chung qua một đoạn thời gian, hôm nay Cao Hổ cầu ta cho cưới ngươi, ta không lập tức đồng ý, là muốn nghe thử ý kiến của ngươi."

Thược Dược quỳ xuống, đoan đoan chính chính dập đầu với Tô Oản Nhan, nói: "Hồi tiểu thư, nếu Cao đại ca là hộ vệ nhà người khác, nô tỳ dù có thích, nô tỳ cũng không muốn, nhưng hắn vốn là người của vương gia, nô tỳ là người của tiểu thư, cho dù nô tỳ lập gia đình, nô tỳ vẫn sẽ phụng dưỡng tiểu thư như cũ, cho nên, nô tỳ nguyện ý."

Thược Dược: "..."

"Ha ha..." Dung ma ma và Tiểu Ngũ nhìn bóng lưng Thược Dược chạy đi, nhịn không được cười ha ha.

Ửng đỏ trên mặt Thược Dược thật vất vả mới lui xuống lại xuất hiện một lần nữa, nàng nhanh chóng nhìn bốn phía một chút, sau đó mới xấu hổ trừng Tiểu Ngũ,"Tiểu Ngũ, ngươi đừng trêu ghẹo ta nha!"

"Ma ma, ngươi như thế nào cũng học theo Tiểu Ngũ, ta... Ta tức giận, không bao giờ nói chuyện với các ngươi nữa!" Thược Dược giậm chân, xấu hổ đến mức không dám ở lại, bỏ chạy ngay lập tức, nhưng bóng lưng kia, thấy thế nào cũng là vui mừng, căn bản không phải bộ dáng tức giận.

Ứng phó xong hôn sự của tiểu nha đầu, Tô Oản Nhan còn rất có cảm giác thành tựu, hai đời làm người, đây là lần đầu tiên nàng làm bà mai, còn vừa làm đã thành công, kết quả quá hoàn mỹ.

Tiểu Ngũ che miệng cười trộm,"Cái này có gì mà ngượng ngùng? Ban ngày không phải ngươi cũng nhìn thấy? Dáng vẻ Cao Hổ khỏe mạnh kia cầu vương phi cho cưới ngươi, chỉ hận không thể ngay ngày mai liền cưới ngươi về đâu!"

Tô Oản Nhan gật đầu, ý bảo tiểu nha đầu đứng lên trước,"Được, nếu ngươi cũng nguyện ý, ta đây sẽ làm chủ cho các ngươi, gả ngươi cho Cao Hổ, chờ qua mấy ngày sẽ để cho Cao Hổ đi chọn ngày lành, hạ sính lễ, định ngày, tranh thủ sớm ngày gả ngươi ra ngoài."

Nghe tiếng cười ngoài cửa, Tô Oản Nhan ngồi ở bên cửa sổ cũng nhếch khóe miệng theo, nàng đến cổ đại lâu như vậy, đã đem những người trung thành đi theo nàng, trở thành người một nhà, nhìn thấy tiểu nha đầu Thược Dược có thể tìm được người trong lòng, tự đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay nàng.

Tiểu Ngũ đi một vòng, lúc trở lại sân của tiểu vương phi, nhìn thấy Thược Dược đã từ trong phòng đi ra, biết chuyện đã bàn xong, nàng phi thân qua hỏi Thược Dược,"Thế nào?"

Đại sự thành hôn, cho tới bây giờ đều là mệnh lệnh của cha nương, lời của người mai mối, Thược Dược bán mình vào Tô phủ, khế ước bán mình đều ở trong tay Tô Oản Nhan, vậy nên tất cả nàng đều nghe Tô Oản Nhan, Tô Oản Nhan nói như vậy, Thược Dược lại càng cảm động,"... Nô tỳ tạ tiểu thư."

Dung ma ma dỗ tiểu nữ oa ngủ xong, vừa vặn đi tới, nghe được những lời này của Tiểu Ngũ, nhịn không được, cũng nở nụ cười theo,"Tiểu Ngũ cô nương nói không sai, ban ngày ta cũng thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận