Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 301:

Tô Oản Nhan cũng không biết là do say sóng lắc lư khiến nàng mệt mỏi, hay là sau khi mang thai sẽ buồn ngủ, sau khi biết bên người có Tiểu Ngũ canh chừng, lại thật sự dưới tình huống thuyền lung lay lắc lư mà ngủ thiếp đi, một giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến trạm kế tiếp.

"Nương nương? Nương nương? Tỉnh lại đi, chúng ta đến rồi, Tiểu Ngũ mang ngài xuống thuyền." Bên tai truyền đến tiếng gọi của Tiểu Ngũ, Tô Oản Nhan mơ mơ màng màng mở mắt.

Tô Oản Nhan nhìn đồng hồ, kéo chăn ra, gian nan đứng dậy,"Nhanh như vậy đã tới? Ta cảm thấy còn phải ngủ một lát nữa."

Tiểu Ngũ đau lòng Tiểu vương phi,"Nương nương, chờ xuống thuyền, vào thành, Tiểu Ngũ sẽ đưa ngài đến tửu lâu tốt nhất, ngài sẽ được ngủ một giấc thật ngon."

Tiểu vương phi thích ngủ nướng, đêm nay lại say sóng, còn phí tâm tư bắt người xấu, dưới mắt đã xuất hiện màu đen rồi, nếu chủ tử thấy được, không phải sẽ đau lòng đến chết sao?

"Ừ." Tô Oản Nhan tinh lực không tốt, cũng không phản đối.

Hai người đi theo người khác xuống thuyền, gió biển thổi qua, khiến đầu đang hỗn độn nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, Tô Oản Nhan lúc này mới nhìn nhìn bốn phía, đè nặng thanh âm hỏi: "Tiểu Ngũ, người đâu?"

Tiểu Ngũ nói: "Hồi chủ tử, đã an bài người mang đến tửu lâu trước, ngài yên tâm đi!

Bản lĩnh của ám vệ, giỏi lắm! Tô Oản Nhan đánh giá rất cao!

Bởi vậy, nhìn thấy Tiểu Ngũ đỡ công tử một thân hoa y nhẹ nhàng đi tới, ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp cho qua, thấy sắc mặt Tô Oản Nhan không tốt, còn rất chu đáo nói vị trí của y quán trong thành.

Tiểu Ngũ nhìn vẻ mặt khó hiểu của tiểu vương phi, không khỏi buồn cười, giải thích: "Chủ tử, kỳ thật người của chúng ta đã lái thuyền nhỏ đuổi theo phía sau thuyền, chẳng qua ban đêm tầm nhìn không rõ, nên không có ai phát hiện mà thôi."

Đám quan viên này một năm bốn mùa đều phụ trách ở cửa thành kiểm tra người ra vào thành, đôi mắt đã sớm luyện ra bản lĩnh, những người quần áo sạch sẽ hoa lệ này, không phải trong tay có tiền, thì chắc chắn có thế, bọn họ sẽ không dễ dàng đắc tội.

Cho nên, công việc của ám vệ, thật sự là không gì không làm được, đúng không?

Tô Oản Nhan nghe vậy, nhướng mày nhìn về phía Tiểu Ngũ,"Tửu lâu Minh Nguyệt?"

Lúc này nhiều người, Tiểu Ngũ cũng chỉ gọi là chủ tử, cũng không gọi là nương nương.

Tiểu Ngũ nói cám ơn, đỡ tiểu vương phi chậm rãi đi vào bên trong, chưa đi được bao xa, đã có người đánh xe ngựa nghênh đón,"Hai vị, xin hỏi vị công tử này có phải là vị Tô công tử dự định vào ở tử lâu Minh Nguyệt của chúng ta không?"

Đang trôi nổi trên mặt biển. Làm sao họ có thể mang người đi được?

Tô Oản Nhan: "..."

Đi theo đám người đến cửa thành, cửa thành vừa mở, người tương đối nhiều, quan sai thủ thành bảo mọi người xếp thành hàng kiểm tra lần lượt, nhìn thấy quần áo vải vóc thượng đẳng một chút, thái độ của mấy quan sai kia sẽ khá hơn rất nhiều.

Đều đã đánh xe ngựa tới đón, Tô Oản Nhan còn có thể cự tuyệt sao? Lại nói nàng cũng rất khó chịu, liền gật đầu, được Tiểu Ngũ đỡ, ngồi vào trong xe ngựa.

Tô Oản Nhan: "..."

Tiểu Ngũ theo sát ngồi vào, lúc buông rèm xe xuống, trao đổi một ánh mắt với tiểu nhị thật thà khi thấy mưu kế đã thực hiện được.

Người tới làm như bản thân mình là tiểu nhị của tửu lâu, nhìn thấy các nàng ở đây, liền cười chắp tay, lời mặc dù hỏi, nhưng tay đã làm ra động tác mời các nàng lên xe ngựa.

Tiểu Ngũ chột dạ không thôi,"Có thể... bọn họ là do thói quen, cho nên không hỏi rõ ràng đã đặt, chủ tử, nếu không, chúng ta trước ở tạm một đêm?"

Có thể gọi là tửu lâu Minh Nguyệt, không cần hỏi cũng biết, nhất định là sản nghiệp thuộc về Quý Tiêu Hàn, cho nên, lúc nàng chạy trốn, là chạy trốn vì tịch mịch?

Tửu lâu đã chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều dựa theo khẩu vị của Tô Oản Nhan, thậm chí ngay cả cháo đều cũng là hương vị Tô Oản Nhan thích ăn, nếu không nàng biết Dung ma ma vẫn còn ở đại trạch bên kia, nàng còn muốn cho rằng cháo này là Dung ma ma làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận