Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 87:

"Nhanh một chút, chúng ta mau trở về nướng cá ăn." Thời gian nghỉ ngơi và hồi phục chỉ có nửa canh giờ, Tô Oản Nhan không muốn lãng phí thời gian, liền dứt khoát dẫn người đi.

Lúc này hai nhà Lưu Hoành Tài và Thẩm Tín Hậu mới dám đến gần bắt cá, đương nhiên, người xuống sông khẳng định không phải là các chủ tử, các hạ nhân mặc kệ nam nữ, tất cả đều xắn ống quần xuống sông.

Trong sông này quả thật có không ít cá tôm, cho dù bị Tô Oản Nhan và những hộ vệ kia vớt đi không ít, nhưng bọn họ cũng đều vớt được, không đến mức mỗi người một con cá, nhưng chắc chắn đã đủ bọn họ cải thiện thức ăn.

Bữa cơm trưa này, trên đường lưu đày này đã xem như là bữa cơm tốt nhất mà bọn họ được ăn, nướng cá, hầm canh cá, gia vị vẫn chỉ là rau dại quả dại hái ven đường, nhưng hai nhà này cũng cảm thấy mỹ mãn.

Tô Oản Nhan nói muốn cho mọi người thấy cá nướng vỉ sắt, nhưng lại không có sắt thích hợp, cuối cùng, Tô Oản Nhan sai người tìm một tảng đá bằng phẳng, đặt lên trên nướng.

Tôm hùm thì làm tôm hùm thơm cay, gần đây không có tỏi dại, nàng lại không tiện trực tiếp lấy tỏi từ trong không gian ra, cuối cùng, đổi thành tôm hùm thơm cay, không có ớt, phải dùng thuốc Đông y cay thay thế, dù sao thuốc Đông y ở trong Thái Y Viện có rất nhiều.

"Tiểu thư, tôm hùm này ăn thật ngon!" Thược Dược tuy không ăn được đồ quá cay, nhưng vẫn lấy một con tôm nhỏ, ăn đến trong mắt tỏa sáng.

"Ngươi cũng không nhìn xem tiểu thư nhà ngươi là ai, lời của ta có thể là giả sao?" Tốc độ Tô Oản Nhan ăn tôm hùm đặc biệt nhanh, người khác ăn một con, nàng đã ăn xong ba con rồi, vỏ tôm hùm trước mặt đã có thể bày thành một tòa núi nhỏ rồi.

Tô Oản Nhan không nghĩ tới, tôm hùm lại không chinh phục được Quý Tiêu Hàn,"Vậy ngươi không ăn, ta ăn đấy?"

Tô Oản Nhan không nhận ra Quý Tiêu Hàn khác thường, một bên cúi đầu bóc tôm, một bên giống như nói chuyện phiếm hỏi: "Quý Tiêu Hàn, qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ đến Tuyền Châu, ngươi có tính toán gì không?"

Một lát sau, Tô Oản Nhan vén rèm đi vào, nhìn thấy Quý Tiêu Hàn ăn xong một đĩa cá nướng, nhưng tôm hùm thơm cay một con cũng không ăn. Nàng không khỏi kỳ quái hỏi,"Quý Tiêu Hàn, ngươi không ăn tôm hùm sao? Ăn rất ngon đó."

Tô Oản Nhan cũng không khách khí, cầm lấy một con tôm hùm bắt đầu bóc, tầm mắt nam nhân rơi thẳng vào đôi môi đỏ bừng của Tô Oản Nhan, nhìn đầu lưỡi nhỏ của nàng thường thường thò ra, đem một đoạn thịt tôm cuốn vào trong miệng, đáy mắt sâu thẳm một mảnh.

Quả thật rất ngon.

Tô Oản Nhan lại nhét một miếng thịt tôm vào miệng, dùng giọng điệu bình tĩnh đáp,"Ta là một cô nương yếu đuối, có thể có tính toán gì? Đơn giản chỉ là muốn có một cuộc sống bình yên, mỗi ngày không lo ăn uống."

Ăn cơm ở bên ngoài cũng không chú ý nhiều quy củ như vậy, Tô Oản Nhan và ba người Tiểu Ngũ ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm.

Quý Tiêu Hàn thu lại vẻ mặt,"Sao lại hỏi như vậy? Vương phi có tính toán gì không?"

Sau đó, chiếc đũa vẫn quanh quẩn trên mặt cá nướng, còn đĩa tôm hùm thơm cay kia, vẫn không thấy nam nhân động đến.

Trước mặt Quý Tiêu Hàn trong xe ngựa, cũng bày một đĩa tôm hùm thơm cay, là do Tô Oản Nhan cố ý nướng riêng cho hắn, nam nhân dùng đũa chậm rãi gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong miệng, lông mày nhíu lại.

Quý Tiêu Hàn đẩy đĩa về phía tiểu vương phi, khiêm tốn,"Ăn đi."

Bất quá, điều kiện tiên quyết của những chuyện này, đều cần phải thỏa mãn một yêu cầu, nàng phải là một người độc thân vui vẻ. Bằng không, có danh hiệu Tiêu vương phi này, nàng chuyện gì cũng không thể làm, còn phải ở trước mặt Quý Tiêu Hàn làm một tiểu nha đầu chưa từng trải đời, tuy có chút tâm tư nhưng sẽ không tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Quý Tiêu Hàn đã ngừng đũa thưởng thức trà, nghe vậy, nhìn lướt qua tôm hùm cần động thủ lột vỏ, ngữ khí nghe không ra nửa phần,"Ừ, no rồi."

Lại thêm mỹ nhân thành đàn, trái ôm phải ấp hưởng thụ cuộc sống!

Phương thuốc giải độc tiểu vương phi cho đã thành công phối chế ra giải dược, nhưng chẳng biết tại sao, Quý Tiêu Hàn lại còn chưa uống giải dược, thậm chí cũng không để cho Tô Oản Nhan biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận