Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 350:

Hai người đang nói, hạ nhân quản gia phái đi vội vàng hoảng hốt chạy vào, sắc mặt tái nhợt, vừa chạy, vừa hô lớn: "Không ổn, tướng gia, không ổn rồi!"

Đầu óc quản gia choáng váng, thấy sắc mặt tướng gia càng không tốt, giận dữ quát: "Kêu cái gì mà kêu? Có chuyện gì thì mau nói!"

Bị quản gia quát lớn, hạ nhân sợ tới mức lau mồ hôi trên trán, không dám ồn ào nữa, cung kính thi lễ: "Hồi bẩm tướng gia, có việc không hay xảy ra, đại tiểu thư... đại tiểu thư bị bắt rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Viên Đức Hải thay đổi rõ rệt: "Ngươi nói cái gì?"

Giọng nói hạ nhân càng thấp hơn: "Tướng gia, đại tiểu thư đã bị bắt, bị Tiêu vương... không phải, là bị người của hoàng thượng bắt, đã áp giải tới cửa lớn Tiêu vương phù, nói là muốn... muốn..."

"Muốn thế nào?" Viên Đức Hải trong lòng biết có chuyện không hay, trong mắt chứa một mảnh sát ý, vội vàng truy vấn.

Hạ nhân nơm nớp lo sợ: "Nói là muốn công khai thẩm vấn, bởi vì hoàng thượng nghi ngờ đại tiểu thư bán nước cầu vinh, là gian tế..."

Thân hình Viên Đức Hải lảo đảo, quản gia bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn, để hắn ngồi trở lại ghế: "Tướng gia cẩn thận!"

Sau khi lui ra hạ nhân cũng không đi nơi nào khác mà thẳng đến chỗ ở của hạ nhân, mang theo tiểu nha hoàn hôm nay ngơi việc đang đợi ở trong phòng nghỉ ngơi đặng cùng nhau trốn đi.

Nhưng, những người phát hiện tình thế không đúng đó, ai ai cũng không dám nói, cũng không ai dám hỏi nhiều.

Hạ nhân nghĩ: Hắn cũng không có thời gian đi ra ngoài nói bậy nói bạ, đại tiểu thư bị người của hoàng thượng bắt được, nói cái gì mà muốn công khai thẩm vấn, còn không phải là muốn xử lý tướng gia đó sao? Thừa dịp bây giờ còn có thể chạy, hắn phải chạy nhanh lên mới được!

Bắt đầu từ khi Viên phủ thông địch bán nước, toàn bộ hoàng thành lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu, lòng người hoảng sợ, có người phát hiện, rất nhiều huân quý thế gia lặng lẽ cô đơn.

Viên Đức Hải đã tỉnh táo lại, nghe vậy, khoát tay với hạ nhân, dặn dò: "Ngươi đi xuống trước đi, ra ngoài đừng nói lung tung."

Tính cả mấy nhà huân quý thế gia rục rịch cùng lúc xử lý.

Giúp Viên Đức Hải ổn định, quản gia quay đầu hỏi hạ nhân: "Tin tức này được truyền ra từ đâu? Có đáng tin không?"

"Chủ tử, đều đã thanh lý sạch sẽ, đây là danh sách tất cả cả những người trà trộn vào nước ta sau khi thẩm vấn, mời chủ tử xem qua." Tiêu Nhất cung kính dâng lên một xấp danh sách, lòng căng thẳng nhiều ngày cuối cùng cũng ngã xuống.

Hạ nhân vội vàng gật đầu: "Vâng, nô tài nhất định không dám nói năng lung tung."

Hạ nhân gật đầu: "Tin tức hoàn toàn chính xác đấy ạ, hiện tại đã truyền khắp ngoài kia, cửa Tiêu vương phủ cũng bị người vây chật kín, đều chờ xem đại tiểu thư đây là người như thế nào mà bị hoàng thượng công khai thẩm vấn!"

Hai người lặng lẽ chạy ra ngoài từ cửa sau, một đường không ngừng, trực tiếp ra cửa thành, đợi đến khi có kết quả công khai thẩm vấn Viên Lạc Linh, vào lúc tướng phủ bị phán chém đầu cả nhà, hai người bọn họ đều đã trốn xã hàng chục dặm rồi.

"Được, mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi, bổng lộc tháng này tăng gấp đôi. Mặt khác, hai thanh bảo kiếm ngươi và Tiêu Nhị nhìn trúng, tự mình đi tới quốc khố lấy." Quý Tiêu Hàn nhận lấy danh sách, lướt qua toàn bộ, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

May mắn lúc trước hắn tiến tướng phủ không phải bán mình, bằng không, phải đi theo tướng phủ cùng nhau lãnh xui xẻo rồi.

Tiêu Nhất khom người, cao hứng nói: "Tạ chủ tử."

Trải qua suốt bảy ngày, Ám vệ doanh bọn họ và Thân vệ binh cùng nhau liên thủ, bắt được tất cả gian tế các nước khác giấu ở hoàng thành.

Quá trình đại thanh tẩy tuy rằng gian khổ, nhưng hiệu quả lại rất đáng chú ý, hoàng thành hôm nay, đã lần nữa do chủ tử nắm trong tay.

Bổng lộc có tăng gấp đôi hay không bọn họ không quá để ý, nhưng hai thanh bảo kiếm kia, hắn và Tiêu Nhị mơ ước đã lâu.

Quý Tiêu Hàn nhìn đồng hồ cát đặt trên thư án, lẩm bẩm nói: "Nửa tháng lại trôi qua, vương phi đã đến lúc nên nhớ trẫm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận