Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 389:

Tô Oản Nhan cũng biết đạo lý này, cũng không làm ra vẻ, được Quý Tiêu Hàn ôm vào trong ngực, Dung ma ma đút một muỗng nàng liền ngoan ngoãn ăn một muỗng, mồ hôi trên trán còn đang ròng ròng chảy ra bên ngoài, nhưng nàng cắn chặt răng, không kêu đau, sức lực đều dùng để ăn cháo nhằm bồi bổ khí lực.

Tiết kiệm thêm chút sức lực là có thể sinh con ra nhanh chóng hơn.

Trong không gian của nàng còn có thể sản xuất ra thuốc giảm đau, nhưng hiện tại nàng còn chưa tới thời điểm chân chính sản xuất ra được, uống cũng không có tác dụng, chỉ có thể bổ sung thêm chút năng lượng cho thân thể.

Quý Tiêu Hàn ôm lấy thân thể run rẩy của tiểu hoàng hậu, nhìn bụng nàng giật giật, lại đau lòng.

Về sau dù thế nào cũng không cho tiểu hoàng hậu sinh con nữa, nàng vẫn còn là một cục cưng!

Hoàng đế nhất ngôn, tứ mã nan truy, Quý Tiêu Hàn cũng làm đúng như hắn cam đoan, trong mấy chục năm tới, tình cảm hai người sẽ vẫn như lúc ban đầu, dưới gối thừa tự chỉ có hai hài tử này.

Về sau, tiểu hoàng tử tương lai sẽ trở thành thái tử Đại Chu quốc, tiểu công chúa thì sẽ vui vẻ hạnh phúc tìm được một nam tử mà mình thích...

Sinh song thai ở hiện đại cũng không thể nói là dễ dàng, huống chi còn là ở cổ đại khi mà điều kiện chữa bệnh còn lạc hậu, Tô Oản Nhan đau mức đến cả người đều toát mồ hôi lạnh, môi trắng bệch giống như mặt, hai mắt đỏ bừng, tóc ướt mồ hôi, từng sợi từng sợi dính ở trên trán, bộ dáng rất chật vật.

Vì thế, mấy thái y thì thầm thương lượng một hồi, kê ra một phương thuốc, thuốc do Lý Nhất Mộc tự mình sắc, bảo đảm lúc hoàng hậu nương nương uống vào sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Quý Tiêu Hàn bị hai tâm phúc ôm, không thể động đậy, chỉ có thể nghe trong phòng sinh truyền ra từng tiếng rên rỉ thống khổ, nổi giận: "Thái y đâu? Y nữ đâu? Đều chết hết rồi sao? Không nghe thấy tiếng hoàng hậu khó chịu như vậy sao? Mau nghĩ cách!"

Nhưng hoàng thượng sốt ruột yêu thương thê tử làm sao chịu nghe? Hoàng hậu nương nương chưa sinh xong, bọn họ còn phải nhận cơn bạo nộ của hoàng thượng.

Trong cơn hoảng hốt, trước mắt Tô Oản Nhan phảng phất xuất hiện một ảo cảnh, đó là một nữ tử cổ đại có tướng mạo tương tự mình phiêu du trên không trung, trong hư ảo, nàng tựa như xem phim, xem hết cuộc đời ngắn ngủi của nữ tử cổ đại này.

Thái y chờ ở một bên run rẩy như cầy sấy, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống phát ra tiếng "lộp bộp", nữ nhân sinh con ai cũng như vậy, hoàng hậu nương nương có tất cả thái y của Thái y viện điều dưỡng, có thể làm cho hoàng hậu nương nương ở hai canh giờ sau mà vẫn còn có sức lực kêu la như vậy, đã là kỳ tích khó có được.

Long nhan thịnh nộ, người bình thường không thể chịu đựng nổi, các thái y run lẩy bẩy, sáp đầu lại cùng một chỗ bắt đầu thương lượng, tình huống này chắc phải dùng chút dược vật trợ sinh, nhưng thân thể hoàng hậu nương nương như thế nào bọn họ đều biết, kiều quý thể hư, nếu như cho nàng dược có tính mạnh, thân thể hoàng hậu nương nương sẽ gặp trở ngại.

Dung ma ma cùng Tiểu Ngũ đứng ở một bên, nhìn hoàng hậu nương nương như vậy thì lo lắng vạn phần, nhưng lại không thể giúp được gì, Quý Tiêu Hàn ở ngoài cửa nhiều lần muốn xông vào bên trong, đều bị Tiêu Nhất cùng Tiêu Thập Nhất ngăn lại,"Chủ tử, chủ tử, ngài bình tĩnh một chút, nương nương nói không cho ngài đi vào xem..."

Bụng Tô Oản Nhan đau đến mức khóe mắt nàng như muốn nứt ra, có loại cảm giác táo bón, cảm giác tắc nghẽn mạnh mẽ, trong không gian cũng có thuốc thúc sinh, nhưng y nữ nói hài tử của nàng đầu không xuôi ra ngoài, mấy y nữ đều đang quỳ gối bên cạnh nàng, không ngừng xoa bụng cho nàng, sinh hài tử này, sinh đến mức thần hồn Tô Oản Nhan đều phải xuất khiếu.

Lúc này tất cả những gì bọn họ có thể làm chính là không ngừng cấp thêm sức lực cho hoàng hậu nương nương, cam đoan nàng có đầy đủ khí lực chống đỡ qua toàn bộ quá trình sinh con, còn lại, chỉ có thể dựa vào hoàng hậu nương nương tự mình cố gắng thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận