Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 195:

Tiêu Nhất được voi đòi tiền trượt tay xuống, luồn vào trong cổ áo Tiểu Nhị, nán lại trên xương quai xanh của hắn, nói: "Trong khoảng thời gian này, chúng ta hầu như luôn bảo vệ sự an toàn của chủ tử và tiểu vương phi, chủ tử khôn khéo như vậy, làm sao có thể nhìn không ra.

Tiêu Nhĩ: "......"

Quý Tiêu Hàn ôm tiểu vương phi ngủ một giấc ngon lành, ngủ thẳng đến tia nắng ban mai ló rạng, tiểu vương phi đầu vùi vào trong ngực hắn, mái tóc đen nhánh cọ rối tung, Quý Tiêu Hàn đưa tay, nhẹ tay nhẹ chân lại cẩn thận vuốt ve toàn bộ mái tóc, sau đó hôn nhẹ lên trán tiểu vương phi, gọi: "Bảo bối, dậy đi."

Tô Oản Nhan mơ mơ màng màng mở mắt, tưởng lại sắp xuất phát: "Hả? Sắp xuất phát à?"

Quý Tiêu Hàn đỡ cả người tiểu vương phi ngồi dậy, giải thích với nàng,"Ở đây Bổn vương có một thôn thôn trang đã lâu không dùng tới, hiếm khi mới tới đây, không bằng vương phi đi dạo với bản vương, nhìn xem phong cảnh khác trên thôn trang?"

Tô Oản Nhan mất một lúc mới phản ứng lại, ánh mắt dần dần sáng tỏ, nàng gật đầu, cố gắng rút cánh tay ra khỏi chăn: "Được."

Quý Tiêu Hàn xác định tiểu vương phi đã hoàn toàn tỉnh táo mới lấy chăn ra, lấy quần áo cho nàng: "Yên tâm, vẫn còn sớm."

Tô Oản Nhan quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, quả thực vẫn còn sớm, sắc trời cũng vừa mới tờ mờ sáng, nhưng Quý Tiêu Hàn lại chọn thời điểm này để đi đến đó, là vì không muốn bị người phát hiện nên động tác mặc quần áo của nàng càng nhanh hơn.

"Được, vậy chúng ta đi nhanh về nhanh." Tô Oản Nhan rất hài lòng với vị vị trí tốt mà Tiêu Quý Hàn tìm được.

"Ta sẽ ra ngay." Tô Oản Nhan nhấc váy bước vào, cũng không có ý đóng cửa lại không cho Quý Tiêu Hàn nhìn, nhưng mà Quý Tiêu Hàn vẫn vô cùng tự giác quay lưng lại.

Tô Oản Nhan nhìn theo hướng ngón tay của Quý Tiêu Hàn, khá lắm, vị trí địa lý ưu việt quả thực chính là nhà kho tư nhân được thiết kế riêng cho nàng.

Tô Oản Nhan đi theo bên người Quý Tiêu Hàn, đi tới trước một cánh cửa, Quý Tiêu Hàn dừng bước, ý bảo Tô Oản Nhan đi vào.

Biệt trang Quý Tiêu Hàn nói ở dưới chân núi ngoại ô Dương Châu, nơi này đất rộng người thưa, chỉ có mấy tòa nhà đều thuộc về Tiêu vương gia, cùng với đất đai và những đỉnh núi nối tiếp nhau.

Sau đó tên kia phát hiện bất kể ai đến bán nàng cũng sẽ mua hết thì liên tục rót cho ràng rất nhiều đồ tốt, nếu không phải vì việc lái máy bay ở thời cổ đại quá khoa trương, nàng có thể nâng máy bay san bằng hoàng cung của cẩu hoàng đế.

Quần áo cổ đại rườm rà phức tạp, Tô Oản Nhan dù nhanh đến mấy cũng không thể mặc quần áo nhanh như Quý Tiêu Hàn, người nam nhân này chỉ trong chốc lát sau đã ăn mặc chỉnh tề, sau đó, dùng một cái áo choàng dài màu đen, bao lấy cả người tiểu vương phi từ đầu đến chân đều, ôm người vào lòng, nhảy ra khỏi cửa sổ và phi người ra ngoài.

Tô Oản Nhan lục lọi trong không gian, lấy hết thùng lựu đạn này đến thùng lựu đạn khác, những quả lựu đạn này được mua từ một người buôn vũ khí mà nàng tình cờ gặp được khi đi làm nhiệm vụ ở một quốc gia dầu mỏ lớn.

Nam nhân ôm lấy tiểu vương phi, nói: "Nơi này là bổn vương cho người lén đặt mua, trong thôn đều là người của bổn vương, tòa nhà kia là nơi bổn vương ở, bên trong không có ai."

Tiểu Ngũ phụ trách gác đêm, cùng Tiêu Nhất và Tiêu Nhị trông coi bên ngoài tửu lâu nhìn thấy chủ tử mang theo tiểu vương phi rời đi, do dự một chút, cuối cùng cả hai chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người đi tới trước tòa nhà, cũng không vào bằng cửa chính mà đi đường vòng đến cửa sau, Quý Tiêu Hàn mang theo tiểu vương phi trực tiếp trèo tường viện đi vào, bên trong quả nhiên giống như Quý Tiêu Hàn nói, không có một bóng người.

Tồn kho nhiều đến nỗi chính nàng cũng không nhớ mình đã cất trữ bao nhiêu thùng.

Tòa nhà kia xây ở phía trong cùng của chân núi, cửa trước hướng ra cánh đồng, cửa sau thông thẳng ra rừng, nhìn từ xa trông kín không kẽ hở, giống như một nhà kho tự nhiên vừa dài vừa rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận