Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 356:

Hiện giờ hoàng cung nằm trong sự kiểm soát của hắn, nếu người ngoài muốn trà trộn vào thì e rằng khó như lên trời, ám sát ngoài cung là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Dẫu sao Quý Minh Sóc và Quý Minh Chiếu vẫn chưa chết! Chỉ cần ngày nào Đại Chu quốc còn hai người họ được chọn làm thái tử, thì ngày đó Kim Vũ quốc sẽ không từ bỏ dã tâm muốn thôn tính Đại Chu quốc.

Để lôi kéo hai phế vật đó, Kim Vũ quốc hao tổn không ít sức người và sức của, đột nhiên vào thời khắc quyết định bị hắn giành được, trừ phi hắn ta làm suy yếu quốc lực của bọn hắn trên mọi phương diện, bằng không, tình huống giống như vậy, sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tiêu Nhị cười theo, nói: "Cũng không biết hoàng đế của Kim Vũ quốc nghĩ thế nào? Binh lực và trang bị đều không sánh bằng Đại Chu quốc chúng ta, vậy mà còn có tà tâm bất diệt như vậy. Thật sự không sợ chúng ta lập tức xuất binh, san bằng Kim Vũ quốc bọn họ?"

Lời này nói thẳng đến trái tim của Quý Tiêu Hàn, hắn lấy thân làm mồi nhử dụ người của Kim Vũ quốc lộ ra dấu vết, chính là để cho người khắp thiên hạ thấy.

Tiêu Nhất liếc mắt thấy tâm trạng của chủ tử rất tốt, chế giễu nói: "Bọn họ đại khái là cảm thấy, chủ tử lên làm hoàng đế, sẽ không như trước đây nữa, chưa tính kế đã xuất binh! Luôn phải nhìn bao quát chính quyền ngoại giao giữa hai nước."

Tiêu Nhị cười lạnh,"Bất luận chủ tử thay đổi thân phận ra sao, thì việc người là chiến thần của Đại Chu quốc chúng ta, chưa bao giờ thay đổi."

Thật sự muốn xuất binh còn cần ngoại giao cái gì?

Hơn nữa còn phải ứng phó với người của Ám Vệ doanh và Ám Các phái tới, nhưng những người này sau vài trăm dặm, cũng đã bị giết, chỉ còn lại mấy người.

Thi thể thẳng tắp từ trên ngựa ngã xuống, ngựa kinh sợ, đạp loạn khắp nơi, thi thể bị giẫm đến nỗi thất linh bát lạc.

Chọc ai mà không được? Cứ nhất định phải chọc chủ tử của bọn hắn không vui như vậy?

Nhưng hy vọng trước nay chỉ là hy vọng, người của Ám Vệ doanh và Ám Các, một lần nữa chặn đường đi của bọn họ, bọn họ ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, đã bị một mũi tên bắn chết.

"Rõ!"

Quý Tiêu Hàn gật đầu, nhìn sắc trời tờ mờ sáng, nói: "Tăng tốc."

Đại Chu quốc đo lường được khoảng cách của Đao Mộc Thương, đây chính là lý do bọn họ bị đánh.

Người của Ám Vệ doanh xuống ngựa, giơ tay chém xuống, chặt đầu của những người này, ném vào lồng sắt, xoay người đưa đến biên cảnh.

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đồng loạt lên tiếng nhận lệnh, yên lặng châm nến cho lão hoàng đế dã tâm bừng bừng của Kim Vũ quốc.

"Truyền lệnh xuống, Ám Vệ doanh và người của Ám Các lập tức treo cổ kẻ ám sát, không được để ai sống sót, lại treo thi thể trên thành lâu ở biên cảnh ngoại thành, để cho thủ quân của Kim Vũ quốc nhìn kỹ, người tự tiện xông vào Đại Chu quốc, sẽ nhận kết cục gì." Quý Tiêu Hàn giơ roi ngựa lên, phóng ngựa chạy như bay, để lại một mệnh lệnh.

Nhìn các huynh đệ vào sinh ra tử liên tiếp ngã xuống bên cạnh, bọn họ không dám dừng lại một giây nào, bọn họ biết bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hy vọng trước khi chết, có thể đuổi kịp Quý Tiêu Hàn, giết Quý Tiêu Hàn!

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đồng loạt vung roi ngựa,"Rõ!"

Tốc độ khởi hành của ba người họ, không phải người bình thường có thể so sánh được, hơn nữa ngựa mà họ cưỡi đều là bảo mã ngàn dặm mới tìm được một, ngày đi ngàn dặm, những sát thủ vô cùng gian khổ truy đuổi ở phía sau.

Buổi sáng Tô Oản Nhan thức dậy, liên tục hắt xì, nàng xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, nhìn Thược Dược và Tiểu Ngũ ngờ nghệch khẩn trương,"Ta không sao, không phải cảm lạnh, yên tâm."

Đạn tín hiệu màu tím lại lần nữa sáng lên, ánh mắt Tiêu Nhất lộ vẻ hài lòng, hắn đi theo bên cạnh chủ tử, thấp giọng nói: "Chủ tử, người đã xử lý xong, chặng đường tiếp theo đã thông thoáng."

Tiểu vương phi của hắn còn đang chờ hắn.

Tám phần là ai đó đang nói sau lưng nàng!

Thược Dược vẫn không yên tâm, chờ đến sau khi Tô Oản Nhan dùng bữa sáng xong, vẫn bảo nàng uống một chén canh gừng mới cho qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận