Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 186:

Thành Dương Châu.

Sắc trời dần tối, đội ngũ lưu đày đã bị bắt giam ở địa lao, có kinh nghiệm mấy lần trước, Thúc Minh Viễn cũng tự giác không an bài cho người của phủ Tiêu vương vào địa lao nữa, mà tùy tâm ý của bọn họ, muốn đi đâu thì đi đó, núi cao hoàng đế xa, ai cũng chẳng ngại ai.

Giờ phút này, tất cả người của phủ Tiêu vương đều ở trong tửu lâu Minh Nguyệt, lúc này, Quý Tiêu Hàn đang dùng bữa tối cùng tiểu vương phi ở trong đại sảnh không có một bóng người của tửu lâu, nhìn ám vệ vội vã đi tới, trong tay còn ôm một nữ hài nho nhỏ, trên người nữ hài quấn một bộ y phục quen thuộc, nam nhân liền nhíu mày, thần sắc không vui hỏi: "Sao lại thế này?"

Nếu không nhìn lầm thì đó hẳn là chiếc áo choàng mà đêm đó Triệu Khang Bình đã khoác bên ngoài cho vợ hắn, như vậy cũng có thể rõ hài tử này là con nhà ai.

Ám vệ khom người hành lễ,"Hồi chủ tử, người của chúng ta đang canh giữ thôn Triệu gia thì gặp phải sơn phỉ tàn sát thôn, trong thôn không một ai may mắn thoát khỏi. Khi chúng ta nhận được tin tức, vội vã chạy trở về, chỉ tìm thấy một hài tử bị người Triệu gia giấu trong vại gạo này."

Ám vệ được phân công đến thôn Triệu gia canh gác ba ngày liên lục nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy đám hắc y nhân kia, bọn họ cũng âm thầm mở rộng phạm vi tìm kiếm tung tích của bọn họ, cho đến khi tìm được dấu chân của bọn họ, nhòm ám vệ mới rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, họ cẩn thận để lại người để báo cáo tin tức, đề phòng những người đó quay trở lại, kết quả đám người kia không xuất hiện, ngược lại không hiểu vì sao lại xuất hiện một ổ sơn phỉ, đốt phá, giết chóc, cướp bóc không việc ác nào không dám làm, chờ đến khi tin tức truyền đến bọn họ, thì toàn bộ người trong thôn đều không còn.

Lúc bọn họ đến khám xét nhà lão Triệu, bất ngờ tìm được một nữ hài còn sống, nghĩ tới tiểu vương phi rất để ý người nhà này, vì thế liền ôm nữ hài trở về.

Dung ma ma cùng những người khác sau khi nghe xong những chuyện đã xảy ra với tiểu nữ này, đều cảm thấy không đành lòng, hài tử này mới bao nhiêu tuổi a? Phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát, nếu không phải là người của bọn họ nhanh chóng trở về, chỉ sợ hài tử này cũng không chịu được bao lâu,"Nên để cho ông trời một đạo sét đánh chết đám người kia, phải chịu ngàn đao, tội nghiệt nha!"

Trong lòng Quý Tiêu Hàn tất nhiên cũng tức giận, nhưng nghe được tiểu vương phi bảo vệ hắn như vậy, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác ấm áp, người mà tiểu vương phi quan tâm nhất quả nhiên chính là mình, nhìn xem tiểu nha đầu bị tức giận thành cái dạng gì?

Mới vừa sinh ra không bao lâu liền mất đi phụ mẫu, hơn nữa cũng chỉ là một hài tử đáng thương, đi theo bọn họ cũng không phải là chuyện tốt gì, thận phận Quý Tiêu Hàn, tuy rằng có thể cho hài tử này không cần phải lo đến cơm áo, nhưng sống trong thấp thỏm lại là điều khó tránh khỏi.

Tô Oản Nhan nghe Quý Tiêu Hàn nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nhìn hài tử đáng thương, nàng vội vàng gọi Dung ma ma cùng Thược Dược tới, để cho bọn họ mang hài tử về phòng trước, lại gọi quân y tới khám cho hài tử.

"Đừng tức giận, đừng tức giận, bản vương sẽ không để người của thôn Triệu gia phải chết oan uổng, món nợ này sẽ tính sổ trên đầu Quý Việt Trạch." Tiểu vương phi có thể nghĩ đến tình huống này, đương nhiên Quý Tiêu Hàn còn nghĩ đến nhiều hơn so với tiểu vương phi, chuyện này mặc kệ có liên quan đến Quý Việt Trạch hay không, hắn đều tránh không khỏi hiềm nghi.

Thật là một cuộc sống khó khăn mà một đứa trẻ sinh non phải trải qua!

Nghe ám vệ thuật lại, Tô Oản Nhan đột nhiên trở nên tức giận,"Cái gì gọi là không hiểu vì sao xuất hiện một ổ sơn phỉ? Rõ ràng chính là tên cẩu hoàng đế kia phái người làm, đây chính là thấy thân thể của ngươi tốt rồi, muốn ban cho ngươi. Gán cho ngươi cái tội danh này! Đám sơn phỉ kia sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác chờ chúng ta vừa rời đi liền xuất hiện, còn giết nhiều người như vậy, nếu tin tức truyền ra ngoài, người khác không biết rõ sự việc còn không phải là tùy ý bọn họ sắp xếp ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận