Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 355:

Nhưng bọn họ không dám ngăn cản!

Đến lúc đó, nàng chạy, bọn họ đuổi, chủ tử phát hiện, cho dù chắp cánh cũng khó bay!

"Như vậy đi, ba người chúng ta bắt đầu từ hôm nay, thay phiên gác đêm, đợi đến khi chủ tử đến mới thôi." Tiêu Thập Nhất nói.

"Nhất trí!"

"Nhất trí!"

Tiểu Ngũ và Tiêu Thập Tam đồng loạt tán thành.

Chỉ cần trông chừng đến khi chủ tử tới, bọn họ lập tức có thể thoát thân thành công.

Ban đêm, ba người Thược Dược, Dung ma ma và Tiểu Ngũ vây quanh bên cạnh Tô Oản Nhan, các nàng ấy canh giữ xung quanh nàng, nhìn nàng không rời mắt, như thể giây tiếp theo, nàng sẽ mọc cánh thành tiên.

"Vâng!" Tiểu Ngũ nhanh chóng dâng thoại bản lên.

Chỉ là, hiện giờ thân phận của nàng là hoàng hậu của Đại Chu quốc, hơn nữa Quý Tiêu Hàn giống như hổ rình mồi, e rằng cho dù nàng chạy thoát, cũng không chắc có thể có những ngày tháng sống yên ổn.

"Dừng dừng dừng!" Tô Oản Nhan vội vàng ngăn cản ba người này luân phiên thúc giục ăn uống, chỉ vào thoại bản bị lãng quên ở trong góc, nói: "Được rồi, ta không uống cũng không ăn, lấy thoại bản của ta đến đây, ta đọc chuyện xưa trong thoại bản.

Bây giờ nàng chạy trốn, nhất định sẽ không để bọn họ phát hiện manh mối, nàng sẽ không để bọn họ điều tra được chút dấu vết nào.

Tô Oản Nhan: "Đây là chén thứ năm ta uống đêm nay, nếu uống thêm nữa, đêm nay ta khỏi phải ngủ."

Cũng không biết tên cẩu nam nhân kia, lần này định "đón" nàng bằng cách thức gì?

"Có phải các ngươi quá khoa trương không?" Tô Oản Nhan bất lực, như vậy có phải quá chặt chẽ không?

Sở dĩ cho đến bây giờ nàng vẫn chưa đi, một là chưa nghĩ ra nơi nên định cư trong tương lai, hai là... vẫn có chút không nỡ rời xa Quý Tiêu Hàn tên cẩu nam nhân này.

Thược Dược dâng điểm tâm lên,"Vậy nương nương lại nếm thử điểm tâm này đi, vừa mới làm, còn nóng hổi..."

Tiểu Ngũ cười dâng lên một chén trà nhỏ,"Nương nương, khát nước sao? Mời người dùng trà."

Tô Oản Nhan cười lắc đầu, giữ thái độ mặc kệ với sự cẩn thận như gặp phải đại dịch của bọn họ.

Quý Tiêu Hàn nhân lúc đêm khuya lên đường, đột nhiên không báo trước mà hắt xì một cái, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị vội vàng đuổi theo, quan tâm nói: "Chủ tử, đêm dài sương dày, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường?"

(Thoại bản là một loại tiểu thuyết bạch thoại từ thời nhà Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, ngày nay xuất hiện dưới hình thức mới là tiểu thuyết chương hồi. )

Quý Tiêu Hàn coi nhẹ khoát tay,"Không đáng ngại, trẫm không phải bị nhiễm lạnh, e là hoàng hậu nương nương của các ngươi đang nhớ trẫm!"

Nàng chỉ là không muốn mất đi tự do, cũng không phải không yêu Quý Tiêu Hàn.

"Hắt xì —"

Cùng lúc đó, trong một rừng cây ở vùng ngoại ô của hoàng thành, mười mấy người mặc y phục màu đen đi trong màn đêm đang túm tụm ở một chỗ, người cầm đầu trong số đó lên tiếng.

— —

Tranh thủ đi thêm mấy chục dặm, Tiêu Nhất mở to mắt, nhìn đạn tín hiệu cắt ngang màn đêm, cười nói: "Chủ tử, quả nhiên như người dự đoán, bọn họ —— đã theo kịp."

Tiêu Nhị: "..."

"Tin tức chính xác không? Đã phái người âm thầm điều tra kỹ càng chưa?"

Tiêu Nhất: "..."

"Tuyệt đối chính xác! Người của chúng ta cũng nhìn thấy Quý Tiêu Hàn dẫn theo hai tâm phúc rời khỏi hoàng thành trong đêm." Một người còn quỳ trên mặt đất, giọng điệu của hắn lộ ra sự nôn nóng,"Lão đại, cơ hội báo thù của chúng ta tới rồi! Mau hạ lệnh đi!"

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Lần này chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng hơn, nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội tốt..." Trong giọng nói của hắc y nhân cầm đầu cũng không che giấu được sự hưng phấn, bọn họ chờ cơ hội này, chờ đến nỗi trái tim sắp đóng băng.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn đầy mong đợi, trong mắt mỗi người lóe lên ánh sáng kỳ dị, giết Quý Tiêu Hàn, thì thiên hạ của Đại Chu quốc này, còn không phải để Kim Vũ quốc của bọn họ tùy ý chia cắt sao?

Chủ tử, ngài chắc chắn, hoàng hậu nương nương nhớ ngài? Mà không phải... mắng ngài?

Quý Tiêu Hàn cũng nhìn thấy đạn tín hiệu, tâm trạng rất vui vẻ, gật đầu, nói: "Trong dự kiến, trẫm chủ động rời khỏi hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, bất luận bọn họ có điều tra được nguyên nhân trẫm xuất cung hay không, cũng nhất định không chịu bỏ lỡ cơ hội ám sát trẫm lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận