Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 86:

Đoạn đường lưu đày này, danh hiệu Tiêu vương phi cũng thu hút sự chú ý giống như Tiêu vương, hơn nữa, trước khi tiểu vương phi rời khỏi hoàng thành, còn tuyên bố ám chỉ nàng tìm được di chiếu của tiên hoàng, Tô Hoành An tuy rằng không có biểu hiện khác thường, nhưng tin tức như vậy khẳng định phải báo cho cẩu hoàng đế, cẩu hoàng đế đối với huynh đệ ruột của mình đều có thể hạ tử thủ ám sát, nên tiểu vương phi cùng cẩu hoàng đế không thân cũng chẳng quen, tất nhiên sẽ không để cho tiểu vương phi an toàn tới Tuyền Châu.

Tính cách tiểu vương phi bây giờ chuyển biến rất lớn, rất có thể sẽ bị cẩu hoàng đế lấy ra làm ầm ĩ, đến lúc đó cho lan truyền một số tin đồn...

Quý Tiêu Hàn tất nhiên cũng nghĩ tới, nụ cười ở khóe miệng nam nhân hóa thành âm lãnh,"Muốn động vào người của bổn vương người?"

Hòa bá trầm ngâm suy nghĩ, hạ giọng,"Chủ tử, ngài muốn thực hiện kế hoạch sớm hơn?"

Hòa bá không nói rõ là kế hoạch gì, nhưng nhìn thấy Quý Tiêu Hàn vội vàng gật đầu, kích động trong mắt cũng không giấu được, nói: "Chủ tử anh minh, sớm nên làm như vậy, người khác bất nhân, chúng ta tất nhiên không cần tiếp tục nói tình nghĩa."

Quý Tiêu Hàn thu hồi ánh mắt, cúi đầu thưởng thức khẩu súng mà tiểu vương phi đưa cho mình,"Đúng vậy, thiên gia hoàng tộc, đâu ra nhân nghĩa thân tình? Là bản vương trước kia muốn hòa hoãn thôi."

Trong tay hắn đích xác có di chiếu của phụ hoàng, phần di chiếu này cũng đích xác có thể trực tiếp bức Quý Việt Trạch thoái vị, nhưng hắn từng không có chấp niệm quá lớn đối với ngôi vị hoàng đế, hắn yêu thích tự do, càng thích sự mạo hiểm và vui sướng trên chiến trường, cho nên, qua nhiều năm như vậy, mấy hành động nhỏ do Quý Việt Trạch âm thầm làm kia, hắn đều mắt nhắm mắt mở.

Nhưng sống lại một đời, kiếp trước đã trải qua những thống khổ kia, đã cho hắn hiểu được, tình duyên hoàng gia nông cạn, không phải chỉ cần hắn không tranh thì người khác sẽ an tâm, hắn vì sự không đành lòng của mình, nên mới khiến chó tiểu vương phi phải chết thảm dưới kiếm của kẻ khác, Quý Việt Trạch, thiếu nợ hắn đâu chỉ là hài cốt tay chân.

Dung ma ma và Thược Dược nhìn thấy tiểu thư bắt được cá, còn kích động hơn nàng, luống cuống tay chân tiếp được con cá đen, bỏ vào trong giỏ trúc đã chuẩn bị sẵn.

Bởi vì, Tô Oản Nhan vận khí quá tốt, chỉ ở trong mấy bụi cỏ ở bờ sông tùy ý tìm kiếm, nhưng đều có thể tìm được rất nhiều cá và tôm.

Các hộ vệ nướng cá ở hạ lưu sông, trường kiếm trong tay trở thành công cụ bắt cá tạm thời, một kiếm một con cá, cũng thu hoạch được rất nhiều.

Cuối cùng, Dung ma ma bởi vì lớn tuổi, đi đứng không linh hoạt, phụ trách ở bên bờ trông cá, còn Tiểu Ngũ và Thược Dược thì đều xuống sông.

Bất quá, Tô Oản Nhan cũng không có chạy loạn, đứng ở bên bờ sông, nước không qua mắt cá chân nàng.

Sông này cũng không phải của Tô Oản Nhan, người khác cũng muốn đến tìm đồ ăn, Tô Oản Nhan cũng không tiện ngăn cản, dù sao đồ ba người các nàng vớt được và thêm cả của nhóm hộ vệ, cũng đủ cho nhiều người bọn họ ăn một hai ngày rồi.

Đời này, hắn nhất định muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!

Người cổ đại không ăn tôm hùm, nên ngay từ đầu lúc Tô Oản Nhan bắt tôm hùm, ba người Tiểu Ngũ đều nói thứ này không thể ăn, nhưng Tô Oản Nhan mặc kệ, đợi đến lúc nấu ra xem các nàng có ăn hay không?

Tô Oản Nhan cũng không phải muốn xuống sông bơi lội, chỉ vớt cá bắt tôm mà thôi, nàng có không gian giúp đỡ mà, thò tay vào trong nước, cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.

Ba người Tiểu Ngũ cuối cùng vẫn không thể thành công ngăn cản Tô Oản Nhan, Tiểu vương phi cuốn làn váy, xuống sông.

Tiểu Ngũ thấy vậy, cũng rất kinh hỉ, có chút nóng lòng muốn thử, Tô Oản Nhan kêu Tiểu Ngũ cùng đi xuống, nói trong bụi cỏ khẳng định còn có cá.

Hai nhà Lưu Hoành Tài và Thẩm Tín Hậu thấy thế, cũng muốn tới bắt cá cùng nhau, đi gần nửa tháng, bọn họ đã ăn đủ bánh bao khô và nước lạnh rồi.

Tô Oản Nhan cũng không cam lòng yếu thế, rất nhanh, nàng ở trong bụi cỏ nước bên bờ sông, sờ được một đầu cá, nặng chừng ba bốn cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận