Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 136:

Quý Tiêu Hàn thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ của tiểu vương phi, sinh lòng cảnh giác, không lộ vẻ gì nói sang chuyện khác, nói: "Dọn dẹp đường sợ phải mất nửa ngày, không bằng vương phi chơi cờ với bổn vương, giết thời gian thì sao?"

Cầm kỳ thi họa, đều là mỗi kỹ năng mà các nữ tử khuê các phải học, Quý Tiêu Hàn nói như vậy, cũng không có gì kỳ không ổn.

"... Ta không muốn đánh cờ." Tô Oản Nhan nghe vậy, hô hấp cứng lại.

Nguyên chủ kỳ nghệ cũng không tính là tinh thông, nàng trọng sinh mà đến, cho dù tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng kỳ nghệ vẫn rất bình thường như cũ.

Ánh mắt Quý Tiêu Hàn mang theo nụ cười,"Không muốn đánh cờ? Vậy muốn làm cái gì?"

Tô Oản Nhan hoài nghi nhìn chằm chằm Quý Tiêu Hàn,"Quý Tiêu Hàn, sao đột nhiên ngươi lại muốn cùng ta làm gì đó? Nói, có phải ngươi có chủ ý gì không?"

Nam nhân này, đừng nhìn cả ngày ở trong xe ngựa, giống như nhàn nhã tự đắc không có việc gì, kỳ thật, nàng có thể cảm giác được, ở lúc nàng thấy được hoặc là không nhìn thấy, hắn đều đang xử lý các loại chuyện, hiện tại đột nhiên muốn cùng nàng chơi đùa, rất khả nghi!

Quý Tiêu Hàn buông tay, vô tội nói: "Bổn vương muốn thân cận nương tử, sao có thể nói là có chủ ý xấu chứ? Vương phi chớ trách oan bổn vương."

Tô Dung Yên là một tiểu nữ nhân nũng nịu, thời gian ngắn như vậy, vượt qua đội ngũ lưu đày của bọn họ, chắc không phải cả đường đều chạy tới, suốt ngày không nghỉ ngơi chứ?

Quý Tiêu Hàn trong thanh âm mang theo vài phần không được tự nhiên,"Không có vấn đề, là bổn vương hy vọng có thể cùng vương phi tạo nhiều tình thú phu thê chút."

Quý Tiêu Hàn lấy ra một tờ giấy, đưa cho Tô Oản Nhan, giải thích: "Tin tức tối hôm qua nhận được, Tô Dung Yên rất có thể sẽ đuổi kịp chúng ta vào khoảng tối nay."

Chuyện còn lại tuy Quý Tiêu Hàn không có nói rõ, nhưng Tô Oản Nhan cũng có thể đoán ra, nhưng,"Cái này cùng ngươi tìm ta đánh cờ có quan hệ gì?"

Cuối cùng, Quý Tiêu Hàn vẫn khuất phục, nói: "Được rồi, bản vương là có chủ ý xấu..."

Ôi! Nam nhân này không phải là sợ nàng đấu không lại Tô Dung Yên chứ?

Tô Oản Nhan nghe vậy, chỉ nhướng mày tiếp tục nhìn Quý Tiêu Hàn, bất vi sở động, nàng cũng không ngốc, tin nam nhân này mới là lạ.

Tô Oản Nhan cũng không tin, nam nhân này vẫn là không chịu nói thật, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải ngươi muốn thả tin ngươi tỉnh lại ra ngoài?"

Tô Oản Nhan làm một thủ thế "mời nói", rửa tai lắng nghe.

Ánh mắt Tô Oản Nhan không có sát khí, cũng không có lãnh khí, chỉ có vài tia ý cười nhàn nhạt, mà ý cười ôn nhu kia lại không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng lại khiến Quý Tiêu Hàn càng ngày càng không được tự nhiên.

Giọng Quý Tiêu Hàn có chút nhạt,"Lại đi về phía trước, là sắp tiến vào địa giới Tuyền Châu, bọn họ hẳn là hy vọng có thể trước khi chúng ta đến địa giới Tuyền Châu, làm mọi chuyện thoả đáng..."

Kiếp trước tiểu vương phi, từng nói qua với nha hoàn khi ở trong xe ngựa, cuộc sống phu thê trong lòng nàng, nên là cầm sắt hòa minh, nên sinh hoạt tao nhã như kiểu đánh cờ làm thơ.

Tô Oản Nhan: "... Đêm nay? Nhanh vậy sao?"

Quý Tiêu Hàn nghĩ đến đoạn đường kế tiếp, tiểu vương phi không thể không chu toàn với Tô Dung Yên, sợ tâm tình nàng ngột ngạt, nên mới muốn dành nhiều thời gian cho tiểu vương phi.

Dụng ý Tô Dung Yên bị đưa tới là đánh thức Quý Tiêu Hàn, nếu Quý Tiêu Hàn đã sớm tỉnh, khả năng Tô Dung Yên lưu lại sẽ không lớn, Tô Dung Yên không lưu lại, nàng sẽ không xung đột chính diện với Tô Dung Yên...

Quý Tiêu Hàn không biết suy đoán trong lòng tiểu vương phi đã lệch lạc, giải thích: "Bổn vương nhớ rõ, ngươi thích chơi cờ."

Nào biết, là do hắn suy nghĩ nhiều?

Lúc Tiểu Ngũ tới gần xe ngựa, từ trong cửa sổ xe nhìn thấy một bức tranh ấm áp ngọt ngào như năm tháng tĩnh lặng vậy, khiến cho nàng không đành lòng nói lời kế tiếp ra.

Cho nên cuối cùng, hai người không cùng nhau ngồi xuống đánh cờ, mà là ngồi ngay ngắn đọc sách cùng nhau, một người xem binh thư, một người xem thoại bản.

"Ngươi nhớ lầm rồi." Mặt Tô Oản Nhan không chút thay đổi trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận