Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 127:

Tô Oản Nhan gật gật đầu,"Được."

Dù sao nàng tạm thời cũng không có ý muốn bay một mình, đi theo Quý Tiêu Hàn, mặc dù thời khắc phải phòng bị ám sát, nhưng ít ra, chủ tớ ba người các nàng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Nói xong chuyện chính, Quý Tiêu Hàn gọi Tiểu Ngũ đi vào trải giường, hai người lúc này mới tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong xe ngựa chỉ một chút ánh trăng yếu ớt được chiếu từ cửa sổ xe, cũng không thể thấy rõ cái gì, nhưng Tô Oản Nhan lại mẫn cảm cảm giác được Quý Tiêu Hàn đang nhìn mình, Tô Oản Nhan đợi một hồi lâu cũng không thấy tầm mắt kia thu hồi, nàng bất đắc dĩ mở miệng,"Quý Tiêu Hàn, ta thật sự không có việc gì, buổi tối cũng sẽ không gặp ác mộng."

Có thể trong lòng Quý Tiêu Hàn, sự kiện đêm nay tương đối đẫm máu, một tiểu thư nuôi trong khuê phòng, miệng cứng rắn hơn nữa thì trong lòng cũng sẽ bị dọa sợ.

Quý Tiêu Hàn cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt,"Được, vậy ngủ đi."

Tô Oản Nhan hài lòng nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần thả lỏng, rất nhanh liền ngủ say.

Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Quý Tiêu Hàn chậm rãi mở mắt, thuần thục nghiêng người, một tay chậm rãi nâng lên, sau đó ôm lấy tiểu vương phi ngủ say sẽ vô ý thức tìm kiếm nguồn nhiệt.

Tiêu Thập Lục còn chưa kịp nói, đã bị chặn lại,"Nhưng mà..."

Tiểu Ngũ thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không nhịn được,"Thập Lục, trước đó chúng ta đã nói muốn thẳng thắn với chủ tử, là lúc chủ tử còn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay chủ tử bị cẩu hoàng đế tính kế thành như vậy, ngươi còn có thể nhớ kỹ tình yêu trong đầu ngươi?"

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Tiêu Thập Lục, không đành lòng nói ra lời cự tuyệt.

Tiêu Thập Lục yên lặng nuốt lý do vào miệng,"Nhưng rõ ràng lúc trước chúng ta đã nói rồi."

Quý Tiêu Hàn rất hưởng thụ cảm giác bị tiểu vương phi ỷ lại như vậy, hắn dịch dịch góc chăn sau vai nàng, ôm tiểu vương phi mềm mại nhắm mắt lại lần nữa.

Tiêu Nhất nhìn hai người ôm nhau cách đó không xa, bĩu môi nói: "Nhìn xem, nhìn xem, đây là kết quả của việc ngươi mặc kệ bọn họ."

Đây là sau khi Quý Tiêu Hàn cùng giường cùng gối với tiểu vương phi mới phát hiện ra thói quen tốt này.

"Ta biết rồi, trước khi chủ tử đại sự chưa thành, ta sẽ không nhắc lại nữa." Tiêu Thập Lục thở dài, mắt thấy sắp ôm được mỹ nhân về, hiện tại lại không có hy vọng.

Tiểu Ngũ nghiêng người ngủ trước xe ngựa, Tiêu Thập Lục rón rén đến gần, đẩy cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngũ, ngươi lại đây một chút."

Có thể là thân thể nữ tử vốn sợ lạnh, Tô Oản Nhan ở Tô phủ trải qua không như ý, thân thể lại càng kém hơn người khác một chút, mỗi lần nằm ở bên cạnh hắn ngủ không lâu, nàng sẽ theo bản năng dựa lại gần, vùi vào trong ngực của hắn.

Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn Tiêu Thập Lục, nói: "Ngươi nếu dám không có đầu óc, muốn đến trước mặt chủ tử, vậy ngươi tự mình đi, xem chủ tử có đồng ý hay không? Ám vệ đều là tuyệt tình tuyệt ái, ngươi đừng quen mất bổn phận của ngươi."

Tiêu Nhất nghẹn họng: "...

Hai người đi tới xa xa, Tiểu Ngũ tức giận nói: "Nếu như ngươi tới nói chuyện kia, ta khuyên ngươi vẫn là hết hy vọng đi, ta sẽ không đi cầu tiểu vương phi."

Được rồi, lão đại ám vệ doanh là hắn đúng thật là không làm được, ít ra các cấp dưới cũng vẫn giữ mình trong sạch, huống chi, nội bộ bọn họ đều tự giác hiểu được.

Tiểu Ngũ nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý đến bọn họ, chủ động rúc vào trong ngực Tiêu Thập Lục,"Được rồi được rồi, đừng khổ sở, chúng ta thân là ám vệ của chủ tử, hết thảy đều phải lấy an nguy của chủ tử làm đầu, chúng ta từ ngày bắt đầu gia nhập ám vệ doanh, đã biết chúng ta sẽ không có niềm vui lấy trượng phu, giúp đỡ lẫn nhau cũng rất tốt a! Ta không cảm thấy ủy khuất."

Tiêu Nhị buông tay,"Không có biện pháp, ai bảo ám vệ doanh chúng ta thượng bất chính hạ tắc loạn đâu! Ngươi có bản lĩnh thì đừng tới quấn lấy ta a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận