Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 317:

"Đúng vậy! Chủ tử sủng ái tiểu vương phi như vậy, hiện giờ trong bụng tiểu vương phi còn mang tiểu chủ tử." Chưởng quỹ cũng là vẻ mặt vui mừng, đến lúc đó, mẫu bằng tử quý, mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu nương nương, không phải tiểu vương phi thì còn ai khác!

Tô Oản Nhan: "..."

Bọn họ vui vẻ như vậy, nàng vẫn không vạch trần ảo tưởng tốt đẹp của bọn họ thì hơn.

Mẫu nghi thiên hạ hoàng hậu? Tranh cãi với mấy trăm nữ nhân... ?

Trời ơi!

Ta không muốn!

Tô Oản Nhan đã bổ não ra N vở kịch có nội dung hậu cung tranh sủng, mà nàng cũng là nhân vật chính nghẹn khuất trong đó...

Không thể nghĩ nữa! Nhịn xuống, nàng tuyệt đối sẽ không cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân, nàng chắp tay nhường nhịn, bàng quan xem kịch là tốt rồi.

"Giết cho trẫm! Giết được Tiêu vương, trẫm sẽ có phần thưởng thật lớn!" Long bào trên người Quý Việt Trạch, trong hai ngày chém giết và phản kháng này đã bị rối loạn, vương miện ở đỉnh đầu cũng bị lệch, nhưng hắn không để ý tới vẻ mặt và xiêm y của mình, hai mắt đỏ ngầu, nghĩ đến Quý Tiêu Hàn chỉ cách mình một cửa, hắn chưa bao giờ hoảng loạn như bây giờ.

Cũng không biết địa lôi này hắn từ nơi nào có được, lúc nổ tung, so với hoả dược binh bộ chế tạo ra còn lớn hơn nhiều.

Đối mặt với sự cường đại của Tiêu vương gia, cho dù lại đến một ngàn người, chỉ sợ cũng không ngăn được quyết tâm bức vua thoái vị của Tiêu vương gia, huống chi, Tiêu vương gia còn là từ Tuyền Châu một đường giết trở về hoàng thành.

Nhưng hắn không lường trước được Quý Tiêu Hàn lại phản kích tới nhanh như vậy, cũng chỉ mới hơn ba tháng, Quý Tiêu Hàn đã tập hợp đủ nhân thủ, thậm chí còn chôn địa lôi ở hoàng cung, nếu không phải đã biết được sức mạnh của đại lôi kia, hắn sao có thể bị nhốt ở đại điện, không có chỗ tránh né?

Quý Tiêu Hàn một thân hắc kim ngũ trảo mãng bào, khoanh tay đứng ở nơi đó, nhìn Quý Việt Trạch ẩn thân ở sau cửa đại điện, thần sắc lạnh lùng, chắn ở trước mặt Quý Việt Trạch chính là hơn ba mươi thân vệ binh duy nhất còn sót lại.

Về phần kéo dài thời gian còn có thể muốn làm cái gì? Chính Quý Việt Trạch cũng không biết, toàn bộ hoàng cung đều đã rơi vào tay giặc, cứu binh ngoài cung không thể bước vào, người trong cung cũng không thể bỏ chạy.

——

Một ngàn thân vệ binh của hắn, ở trong mấy lần nổ tung, tử thương vô số, hiện giờ, chỉ còn lại có mấy chục người trước mắt.

Bọn họ mỗi người đều cầm trường kiếm, mũi kiếm đang không ngừng nhỏ xuống máu, vì bảo trụ đường lui cuối cùng của hoàng thượng, thân vệ binh liều hết toàn lực, hơn một ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại có hơn ba mươi người bọn họ.

Cửa chính điện hoàng cung.

Hắn sớm nên đoán được, lúc xét nhà lưu đày không thể từ trong phủ của Quý Tiêu Hàn tìm ra di chiếu, hổ phù điều khiển hơn mười vạn binh mã binh quyền cũng không thể giao ra, hắn nên đoán được sẽ có ngày Quý Tiêu Hàn sẽ phản kích và trả thù.

Phẫn hận, tuyệt vọng, thất vọng đau khổ.

Sự tình đến lúc này, người người đều biết, Đại Chu quốc sắp nghênh đón một vị đế vương mới thay đổi triều đại, hoàng thượng hắn... đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Đám thân vệ binh chắn ở cửa nghe vậy, trong mắt lại một lần nữa phát ra khí thế, không chớp mắt nhìn chằm chằm khí thế hung hãn của Tiêu vương gia, mặc kệ Tiêu vương có thể trở thành hoàng đế Đại Chu quốc hay không, ba mươi mấy huynh đệ bọn họ, chỉ sợ đều không có đường sống khác.

Mấy chục người này còn đều bị thương, căn bản không có khả năng mở đường máu cho hắn, hắn nói như vậy, bất quá là để bọn họ gia tăng sĩ khí... kéo dài thời gian.

Còn có hai nhi tử tốt kia của hắn, tại thời khắc mấu chốt, vậy mà không người nào dám lộ diện, liều chết che chở hắn, chỉ có đám thân vệ binh của hắn...

Chi bằng, cuối cùng liều chết đánh cược một lần, hy vọng hoàng thượng hoặc là Tiêu vương gia có thể nể tình bọn họ trung thành và tận tâm, đối xử tử tế với người nhà của bọn họ, chớ làm khó dễ và giận chó đánh mèo bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận