Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 103:

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi địa lao.

Không có gì bất ngờ xảy ra, thủ vệ ngoài địa lao cũng ngã xuống, Tô Oản Nhan nhếch môi, nhìn tư thế ngã xuống đất thống nhất trước mắt, cười nói: "Đúng vậy, một canh giờ, cũng đủ cho các ngươi hủy thi diệt tích hết thảy chứng cứ."

Quý Tiêu Hàn từ chối cho ý kiến, đối với những chuyện hắn âm thầm làm, chỉ cần bị Tô Oản Nhan nhận ra, chỉ cần nàng hỏi, hắn liền đáp, chưa bao giờ giấu diếm hoặc qua loa tắc trách.

Quý Tiêu Hàn từ lúc nhận ra tiểu vương phi có thể cũng là một người sống lại giống như hắn, hoặc nàng bởi vì tình huống nào đó không biết, không giống với nàng trước kia, sau khi hắn biết thì cũng không hề phòng bị nàng nữa.

Họ là cùng một loại người!

Cùng tồn tại ở một thế giới, nhưng lại có bí mật với nhau, là đồng bạn tốt nhất, hoặc là phu thê xứng đôi nhất.

Quý Tiêu Hàn ôm eo Tô Oản Nhan, ôm người, trước khi nàng giãy giụa, nói: "Nương tử, có thể phải ủy khuất nàng cùng bản vương cưỡi ngựa, chớ sợ."

Tô Oản Nhan mặc kệ là đời trước hay là hiện tại, cũng sẽ không cưỡi ngựa, nhưng vì tiết kiệm thời gian, nếu bọn họ cưỡi ngựa đến Mạnh gia, sẽ nhanh hơn.

Đám người này, khi nàng ngủ, đã làm chuyện gì? Còn mang theo bản đồ địa hình đã khám phá nữa?

Thời gian quá muộn, mấy hài tử trong nhà chịu không nổi mà buồn ngủ, đã được ôm xuống ngủ.

Quý Tiêu Hàn nhận ra người trong ngực vặn vẹo, cánh tay siết chặt bên hông tiểu vương phi, nhấc người lên, trực tiếp đặt trên đùi,"Lúc ngươi ngủ, Hòa bá đã vẽ vị trí phủ đệ Mạnh gia cho ta."

Bái thiếp của Tiêu vương nói sẽ không đi cửa chính, bởi vậy, Mạnh Nguyên Lương mang theo cả nhà, chờ ở cửa sau của phủ.

Cả người Tô Oản Nhan đều là hơi thở của Quý Tiêu Hàn, ấm áp như đặt mình trong lò sưởi, không hề cảm giác được sự lạnh lẽo nào.

Đám người Mạnh Nguyên Lương lập tức lấy lại tinh thần, nhao nhao quỳ xuống đất chờ đợi.

Tô Oản Nhan quay đầu, trong bóng tối, một con ngựa toàn thân đen tuyền đi ra, chắc là tọa kỵ của Quý Tiêu Hàn, sau khi đi tới bên người Quý Tiêu Hàn liền ngoan ngoãn dừng lại bất động.

Cộp - -

"Quý Tiêu Hàn, ngươi biết nhà ngoại tổ phụ ta sao?" Đây không phải là lần đầu tiên Tô Oản Nhan cưỡi ngựa, nhưng thân thể của nguyên chủ này quá gầy, trên mông không có nhiều thịt lót, nên vô cùng cấn, nàng không được tự nhiên xê dịch, lại phát hiện làm thế nào, cũng đều cảm thấy không thoải mái, liền mở miệng nhàn nhã trò chuyện với Quý Tiêu Hàn, dời đi lực chú ý của mình.

"Ngồi cho chắc." Quý Tiêu Hàn một tay ôm Tô Oản Nhan lên ngựa, chính mình cũng lập tức xoay người lên ngựa, từ phía sau ôm thân thể tiểu vương phi, lại sợ nàng sẽ lạnh, dùng áo choàng màu đen của mình bọc kín người nàng, chỉ để lại một chút da tuyết hồ lộ ra bên ngoài.

Mạnh phủ đêm nay, thấy thời gian càng đến gần, tâm của trên dưới cả phủ, đều đề cao cảnh giác.

"Cung nghênh Tiêu vương, Tiêu vương phi thiên tuế."

Tô Oản Nhan: "..."

"Tham kiến Tiêu vương phi, vương phi nương nương thiên tuế!"

Một tiếng vó ngựa vang lên, quản gia canh giữ ngoài cửa thấp giọng quỳ lạy,"Tham kiến Tiêu vương, tham kiến Tiêu vương phi."

Quý Tiêu Hàn ôm Tô Oản Nhan xuống ngựa, cũng không buông người xuống, một đường ôm vào, liền nhìn thấy người Mạnh gia quỳ đầy đất.

Tô Oản Nhan vội vã vỗ bả vai Quý Tiêu Hàn, ý bảo nam nhân thả mình xuống, Quý Tiêu Hàn sợ tiểu vương phi lộn xộn sẽ ngã, mới thả người xuống.

Nói xong, còn phải chờ Quý Tiêu Hàn nhấc chân đi, bọn họ mới dám đi.

"Tạ vương gia!" Đám người Mạnh Nguyên Lương đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, vẫn khom lưng chờ ở một bên,"Vương gia, vương phi nương nương, bên ngoài đêm khuya nhiều sương, mau vào trong."

Quý Tiêu Hàn đỡ Tô Oản Nhan, hai người cứ đứng song song như vậy, hắn nhìn về phía Mạnh Nguyên Lương, nói: "Đứng lên đi."

Tô Oản Nhan sờ sờ mũi, nhìn người Mạnh gia đối đãi với Quý Tiêu Hàn, lại ngẫm lại thái độ của nàng đối với Quý Tiêu Hàn, không hiểu sao có chút chột dạ, nàng có phải quá tùy ý rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận