Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 287:

Nàng chạy đi đâu?

Nàng kỳ thật cũng không muốn chạy đi đâu, chỉ là muốn đi xem chung quanh.

Nam nhân Quý Tiêu Hàn kia quá giảo hoạt, trước khi rời đi mấy ngày kia, nàng lăn qua lộn lại với nam nhân, thề độc, sẽ không thừa dịp hắn không biết ở đây mà chạy trốn, lại càng không nói hòa ly, về sau sẽ thành thật thật đi theo bên cạnh hắn...

A! Hắn cho rằng hắn thu thập mình "Phục tùng", thì nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời không chạy loạn sao? Lại nói, lần này Quý Tiêu Hàn rời đi là để trở về hoàng thành giết cẩu hoàng đế cướp đoạt đế vị, đến lúc đó, hậu cung của hắn nhiều như vậy, sẽ không thiếu một người như nàng.

Nàng biết khúc mắc si mê giữa mình và nam nhân khẳng định không thể tách rời, nhưng nàng cũng không muốn ngoan ngoãn dựa vào hắn như vậy, từ khi nàng đến cổ đại, luôn muốn nhìn xem non sông tốt đẹp này, đi ngàn dặm đường này, làm một ít chuyện nàng thích lại tự do.

"Nương nương? Nương nương?" Tô Oản Nhan mặc sức tưởng tượng bị người cắt đứt, quay đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Dung ma ma và Thược Dược.

Tô Oản Nhan bất động thanh sắc thu liễm lại, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nương nương, hai người kia, người đã hỏi được chưa?" Dung ma ma và Thược Dược nhìn hai người bị bắt tới, vẫn rất lo lắng thân phận của hai người bọn họ.

Tô Oản Nhan đi tới chuồng ngựa, địa động vừa rồi, đã khiến mấy con ngựa có chút xao động bất an, có hộ vệ đang ở một bên trấn an tâm tình của con ngựa không ổn định.

Tô Oản Nhan khoát khoát tay, tỏ vẻ không ngại, nhưng cũng không đi vào bên trong, bước chân chỉ dừng ở bên cạnh xe ngựa,"Ta chỉ là đến xem đồ ở trong xe để qua đêm, ngươi cứ bận rộn đi."

Dung ma ma và Thược Dược lắc đầu,"Chưa từng, vẫn ở đấy!"

"Tham kiến nương nương!" Hộ vệ nhìn thấy tiểu vương phi tới, vội hành lễ,"Nương nương, nơi này nguy hiểm, người đừng đi vào trong nữa, cẩn thận bị ngựa làm thương."

"Vâng." Hai người đành phải im lặng.

Khi trở về, nàng nháy mắt về phía Dung ma ma một cái, Dung ma ma hiểu ý gật đầu, xoay người đi tìm Hòa bá, hai người nói nhỏ vài câu, Hòa bá lập tức đổi người, đi theo Dung ma ma đến chuồng ngựa.

Tô Oản Nhan lắc đầu,"Không cần lo lắng, hai người kia không có gì đáng ngại, chờ ta tìm cơ hội tự mình thẩm vấn sẽ biết."

Hộ vệ khom người,"Vâng!"

Tô Oản Nhan như là nghĩ tới cái gì, hỏi,"Đúng rồi, âm cách lúc trước trong xe ngựa, còn chưa dỡ bỏ chứ?"

Vừa rồi ở trong địa lao, địa động xuất hiện quá đột ngột, nàng chưa kịp động thủ.

Thùng xe ngựa được dỡ xuống, được an trí ở trên khoảng đất trống, không có tổn hại gì.

Tất cả người của phủ Tiêu vương, đều không tỏ vẻ nghi ngờ việc trong xe có thể lấy ra lều trại, bọn họ đã quen với "kinh hỉ" như vậy.

"Ừ, đêm nay chắc chắn mọi người không có khả năng ở trong nhà, tự mình dựng lều trại ở bên ngoài đi." Nói xong Tô Oản Nhan nhấc chân đi về phía chuồng ngựa, Thược Dược muốn theo sau, lại bị Dung ma ma ngăn lại.

Trong số những người cùng ra ngoài còn có Hải Đường, Tiểu Mẫu Đơn và tiểu quan kia, bọn họ là lần đầu tiên trải qua địa động, ba người tụ cùng một chỗ, sợ tới mức run lẩy bẩy.

Tô Oản Nhan chờ hộ vệ xoay người, mới nhẹ nhàng xoay người, chui vào trong xe, lúc này ở trong xe đương nhiên là cái gì cũng không có, trống rỗng, nàng từ trong không gian lấy hai mươi cái lều trại, được vải che kín bày biện chỉnh tề.

Lúc trở về, một người trong tay đều cầm hai ba cái lều, đêm nay bọn họ đã có chỗ ngũ.

"Lần này xong rồi, nơi này của chúng ta làm sao cũng có địa động vậy? Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể hay không..." Trong thanh âm của Tiểu Mẫu Đơn mang theo sợ hãi, nhưng không đợi nàng nói xong, đã bị Tiểu Ngũ có thính lực thật tốt quát ngừng lại.

"Im miệng! Thận trọng chút! Có chúng ta bảo vệ vương phi nương nương, làm sao có thể xảy ra chuyện?"

Tiểu quan và Hải Đường vội vàng che miệng Tiểu Mẫu Đơn,"Vâng vâng vâng! Đương nhiên không có khả năng có chuyện, vương phi nương nương vừa tốt bụng vừa may mắn, chúng ta tất nhiên có thể an ổn không có việc gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận