Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 230:
"Dẫn theo ai trở về?" Tô Oản Nhan tò mò.
Quý Tiêu Hàn thản nhiên nói: "Con riêng của Viên Đức Hải."
"Cái gì?!" Tô Oản Nhan khiếp sợ đến ngân phiếu cầm trong tay cũng đều rớt xuống,"Con riêng của ai? Viên Đức Hải?"
Đây thật đúng là một tin tức kinh khủng.
Viên Đức Hải lại còn có con riêng?
Tô Oản Nhan một bên nhặt ngân phiếu, một bên hỏi: "Không đúng, chờ một chút, vì sao con riêng của Viên Đức Hải lại giao cho Triệu Thiên Hòa mang về? Không phải nên giao cho Viên Thành Chu sao?"
"Đây chính là chỗ cao minh của Viên Đức Hải, đem người giao cho Viên Thành Chu, mặc dù có thể bảo đảm con trai hắn an toàn vô lo, nhưng lại không phải là bước đi an toàn nhất, Viên Thành Chu ở Tuyền Châu, nếu như ở giữa có xảy ra biến cố gì, ai có thể bảo đảm Viên Thành Chu chắc chắn sẽ đáng tin cậy?"
Hai người câu được câu không nói chuyện. Ngoài tửu lâu đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, mơ hồ còn kèm theo tiếng khóc rống của nữ tử,"Ô. . ô. . Ta không muốn đi theo ngươi, ngươi buông ta ra! Cứu mạng, Nhất ca, cứu ta!"
Quý Tiêu Hàn bị tiểu vương phi của mình kéo ra ngoài, hai người rất nhanh đi tới bên cửa sổ. Độ cao này vừa vặn, vừa vặn có thể nhìn thấy đám người TIểu Nhất cũng đám nữ quyến Viên Phủ bị dân chúng vây quanh.
Quý Tiêu Hàn cười nhìn tiểu vương phi, nhịn không được lại lần nữa khen ngợi nàng,"Sự thông minh cùng nhạy bén của vương phi quả thật hơn người, mặc dù bên ngoài Viên Đức Hải ủng hộ đảng Thái tử, nhưng hắn còn bố trí người ở dưới trướng của Quý Minh Chiếu, đặt cược hai cửa, bên nào ngã cũng sẽ không khiến Viên gia rơi vào tuyệt cảnh."
Nói xong, Tô Oản Nhan không thể chờ đợi được nữa liền lôi Quý Tiêu Hàn ra ngoài. Bộ dáng vội vàng kia phảng phất giống như nữ tử đang khóc lóc kêu gấp "Nhất ca" bên ngoài kia chính là nàng.
"Tai họa diệt thôn Triệu gia, cũng không phải vì liên lụy từ bổn vương, mà là Viên Đức Hải mượn cơ hội này, trừ bỏ một nhà Triệu Thiên Phúc, bảo đảm có thể giấu diếm được nhi tử của hắn khỏi tất cả mọi người, đến lúc đó, mặc kệ Viên gia đứng ở bên nào, Viên gia cũng sẽ có đường lui."
Tô Oản Nhan cho rằng lời này của Quý Tiêu Hàn là đang khen ngợi này, nàng hưởng thụ mà tiếp nhận,"Vậy không có cách nào, nếu muốn những con gà trống sắt này cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, phải tính toán. Mười vạn lượng nha, nếu không phải vì bảo vệ tính mạng nhi tử bảo bối, cho dù có đánh chết Viên Thành Chu hắn cũng không chịu lấy ra."
Đại khái là ở hoàng gia, nhìn quá quen nhiều loại thủ đoạn bí ẩn này, lúc Quý Tiêu Hàn nói đến chuyện này, biểu tình trên mặt bình tĩnh không một gợn sóng, tự nhiên tựa như đang thảo luận đêm nay ánh trăng thật đẹp.
"Tốc độ phản ứng của Viên Thành Chu cũng rất nhanh nha? Là đã kịp nhận ra bị mắc mưu, bị lừa, nên tìm tới rồi? Chậc chậc chậc, lại đẩy một đám nữ nhân ra gây sự, thế này thì tính là bản lĩnh gì?"
Thần sắc Tô Oản Nhan dần dần ngưng trọng,"Ý ngươi là, Viên Đức Hải cũng không thực sự xem trọng đảng của Thái tử, mà hắn còn chuẩn bị bắt tay cả hai bên?"
Tô Oản Nhan từ sương mù đầy đầu dần dần phục hồi tinh thần,"Quý Tiêu Hàn, chẳng lẽ, thôn Triệu gia chịu phải tai họa diệt thôn, là bởi vì..."
Nhất thời, lông mày Tô Oản Nhan nhuốm lên vẻ vui mừng,"Oa, trò hay bên này của chúng ta cũng sắp mở màn. Quý Tiêu Hàn, mau mau mau, chúng ta mau đi xem thử."
Quý Tiêu Hàn ôm vai tiểu vương phi, sợ nàng bởi vì xem kịch quá kích động lại nhoài người ra khỏi cửa sổ, ngã xuống lầu,"Chuyện này không phải là nằm trong kế hoạch của tiểu vương phi sao?"
Tô Oản Nhan cười lạnh,"Uổng phí Viên Đức Hải đa mưu túc trí như vậy. Đáng tiếc a. tính toán của hắn nhất định là thất bại. Người thắng cuối cùng của hoàng thành vĩnh viễn sẽ không phải là người thân ở trong vòng xoáy, bàng quan đứng nhìn mới có thể trở thành người thắng lớn nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận