Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 390:

Tô Oản Nhan chống đối bất thành, bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận thánh chỉ, đồng ý gả cho một vị vương gia hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng, lúc này nàng mới đột nhiên phản ứng lại - mẹ nó, đây chăng phải là cuộc đời theo đúng như cốt truyện của nguyên chủ pháo hôi đáng thương lại đáng buồn kia sao?

Cho nên, nàng hiện tại đau đến mức bắt đầu cùng nguyên chủ cách thời không ngắm nhìn cuộc đời trước đó sao?

Có cần huyền huyễn như vậy không?

Tô Oản Nhan nhìn bộ dạng rất giống mình của nguyên chủ, trong lòng từng chút hiện ra hàn ý, quá quỷ dị!

Ảo cảnh còn đang tiếp tục, nguyên chủ dựa theo nội dung cốt truyện gả cho Quý Tiêu Hàn, sau đó lại bị cẩu hoàng đế Quý Việt Trạch hạ chỉ xét nhà lưu đày, không thể không đi theo Quý Tiêu Hàn còn đang hôn mê đi Tuyền Châu.

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp phải vô số lần ám sát, mỗi lần ngăn cản một đợt ám sát, sẽ có ám vệ bên người Quý Tiêu Hàn chết đi, ảo cảnh đã đi tới thời điểm nguyên chủ chết, ánh mắt tuyệt vọng của nàng vào lúc sát thủ càng bức càng gần dần dần biến thành kiên định.

Nàng đầu tiên là cúi người nói cái gì đó với Quý Tiêu Hàn đang hôn mê, sau đó, nàng cầm lấy áo choàng của Quý Tiêu Hàn, mặc ở trên người của mình, không chút do dự nhảy xuống xe ngựa.

Bên ngoài xe ngựa đao kiếm bay tán loạn, tiếng chém giết không dứt bên tai, nguyên chủ không dám quay đầu lại, nhảy xuống xe ngựa liền chạy tới rừng cây nhỏ ở một bên, trong cơn hỗn loạn, có sát thủ phát hiện ra nguyên chủ đang chạy trốn, nhưng bởi vì nguyên chủ mặc áo choàng của Quý Tiêu Hàn, làm cho những sát thủ kia lầm tưởng là Quý Tiêu Hàn đã thức tỉnh nên chạy trốn, nhao nhao đuổi theo nàng.

Tô Oản Nhan trơ mắt nhìn nguyên chủ một đao mất mạng, chết không nhắm mắt, mắt nàng vẫn còn trừng lớn, phảng phất là muốn thấy rõ một điểm thanh minh trên đời này.

Kết cục của nguyên chủ, tựa hồ tới đây kết thúc, chính là toàn bộ nội dung cốt truyện trong sách, nhưng Tô Oản Nhan vẫn còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên chủ, loại cảm giác tồn tại liền tâm này, làm cho nàng không tự giác mà tìm kiếm nguyên chủ ở xung quanh, hy vọng nguyên chủ có thể giống như nàng, sau khi chết còn có thể sống lại bằng một phương thức khác.

Nhưng Dung ma ma cùng Thược Dược lại bị sát thủ không chút lưu tình đâm liền mấy đao, ngã vào trong vũng máu.

Không lâu sau, khi Quý Tiêu Hàn hôn mê tỉnh lại dẫn người theo dọc đường tìm tới, lúc nhìn thấy góc áo kia, sắc mặt nam nhân tái nhợt xuất hiện thần sắc bi thương, hắn đi tới, nhặt góc áo kia lên, cẩn thận nhét vào trong ống tay áo của mình.

Nhưng nàng chỉ làm một người đứng xem, ngoại trừ có thể cảm ứng được cảm thụ bên ngoài của nguyên chủ, cái gì cũng không làm được.

Nguyên chủ rốt cục thành công chạy vào rừng rậm, cũng vì Quý Tiêu Hàn còn đang trong cơn hôn mê tranh thủ được một cơ hội giữ mạng, nhóm sát thủ đuổi giết tới, sau khi phát hiện nàng không phải là Quý Tiêu Hàn, không có một chút do dự nào, trực tiếp một đao cắt đứt cổ họng của nguyên chủ...

Một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, làm sao có thể chạy thoát khỏi đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đây?

Thống khổ, không cam lòng, oán hận, tuyệt vọng cùng nhớ đến sinh tử của Quý Tiêu Hàn, đây đều là những cảm xúc chỉ thuộc về nguyên chủ vào trước khi nàng chết, sau khi Tô Oản Nhan nhất nhất cảm nhận được tất cả, cuối cùng, Tô Oản Nhan ở trong cơn tức giận, thấy thi thể của nguyên chủ bị dã thú ngửi được mùi máu tươi, thu hút bọn chúng tới rồi bị chúng cắn nuốt đến hầu như không còn, chỉ còn lại một mảnh góc áo lẻ loi lưu tại chỗ.

Cuối cùng, nàng nhìn Dung ma ma cùng Thược Dược trung thành vì để cho nguyên chủ có cơ hội chạy trốn, hai người bị chém ngã xuống đất, dùng hết sức lực cuối cùng, mỗi người gắt gao ôm lấy chân một sát thủ, miễn cưỡng giúp cho nguyên chủ chạy thoát.

Thấy nguyên chủ sắp bị nhóm sát thủ đuổi kịp, trong ánh mắt Tô Oản Nhan lộ ra lo lắng, thân thể máy móc không ngừng dùng sức, hạ thân đau đớn càng khiến nàng khẩn trương hơn, nàng không khỏi vì nguyên chủ mà toát mồ hôi, nếu có thể, nàng thật sự muốn xông vào, giúp nguyên chủ giết chết hết những sát thủ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận