Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 115:

Cùng một động tác, nhưng khi Quý Tiêu Hàn làm ra, vừa đẹp trai vừa ngầu, khiến Tô Oản Nhan có chút kinh hãi, nàng nhướng mày thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Quý Tiêu Hàn, vỗ vỗ tay,"Oa! Không hổ là Tiêu vương!"

Hai người ở trong xe ngựa ngươi tới ta đi thi đấu bắn súng, khiến Tiểu Ngũ luôn yên lặng canh giữ ở trên nóc xe ngựa co rút khóe miệng, chủ tử, ngài có phải đã quên đã từng nói qua, không cho tay tiểu vương phi dính máu?

Thế sao còn chơi trò trẻ con này?

Hòa bá nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, đây là bảo bối mà tiểu vương phi tặng cho chủ tử? Uy lực này, quá mạnh mẽ, khoảng cách xa như vậy, mà có thể bắn chính xác như vậy, còn ai dám nói với hắn tiểu vương phi của bọn họ là một nữ tử nhu nhược, hắn đang rất lo lắng!

"Được rồi, chơi cũng đã chơi, náo nhiệt cũng đã xem, súng này bổn vương vẫn nên thu lại thì hơn, một tiểu nha đầu nhu nhược như ngươi, cũng không thích hợp chơi."

Ngay sau đó, giọng nói nghiêm túc của Quý Tiêu Hàn rơi vào tai Hòa bá: "..."

Hắn thu hồi lời vừa rồi, tiểu vương phi bọn họ chính là một tiểu nữ tử nhu nhược!

Sau đó, Hòa bá cùng Tiểu Ngũ lần nữa tử thủ xe ngựa, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tới gần, sau khi phát hiện bí mật của chủ tử và tiểu vương phi.

Thật lâu sau, mới có người lấy lại tinh thần, hắn đè giọng hỏi người bên cạnh,"Cẩu ca, là lỗ tai ta xảy ra vấn đề sao?"

Tiểu Ngũ thân là hộ vệ thiếp thân của tiểu vương phi, tất nhiên biết tiểu vương phi nói như thế nào, nàng liền làm như thế đó, còn phối hợp với lời của tiểu vương phi, nàng cũng không biết từ nơi nào mò tới một cái sọt nhỏ, đi tới trước mặt bọn thổ phỉ "Tới tới, có tiền trả tiền, không có tiền lấy mạng, động tác đều nhanh lên."

Tô Oản Nhan muốn cho đám thổ phỉ bộ dạng xấu xí chỉ biết đánh nhau cướp đồ ăn này biết rõ, đi ra lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả lại!

Bọn thổ phỉ khoa trương hít một hơi khí lạnh,"Xì!"

"..." Thổ phỉ tuy rằng bộ dáng không tính là tuấn tú, nhưng dáng người mỗi người cũng khá khôi ngô, bị một tiểu nương tử đánh giá từ đầu đến chân như vậy, nếu không vì đao còn gác ở trên cổ, bọn họ chắc chắn sẽ mắng nàng.

Nhưng trả tiền hay trả mạng? Là người đều biết loại thời điểm này hẳn nên lựa chọn trả tiền, thế nhưng - - bọn họ là đi ra ngoài ăn cướp đoạt nữ nhân, trên người ngoại trừ mang theo dây thừng, cầm dao găm, ai mẹ nó lại cất bạc ở trên người! Vậy không sẽ cấn người sao!

Đám thổ phỉ này ngay từ đầu còn vung đao kiếm gào thét, lại không nghĩ tới lần này bọn họ đã gặp phải gốc rạ cứng rắn, vốn tưởng rằng chỉ cần bọn họ tốc chiến tốc thắng, lại có thêm một nhóm người khác giúp đỡ ngăn cản bên Tiêu vương gia, thì có thể thắng lợi trở về, nhưng hiện tại đừng nói cướp một đại mỹ nhân trở về, mà ngay cả một vật đáng giá cũng không tìm được, giờ phút này, ngay cả đường lui cũng bị ngăn chặn.

Bọn thổ phỉ: "..."

Ăn xong hạt dưa trong tay, Tô Oản Nhan lui hai bước, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với đám thổ phỉ chuyên nghiệp này, sau đó ngẩng cằm, kiêu ngạo đến cực điểm mà nói: "Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, nếu muốn sống sót trở về, để lại tiền mua mạng."

Bên phái hắc y nhân cũng bị đám hộ vệ giết chết, Tô Oản Nhan thấy tràng diện gần như đã được khống chế, rèm xe vén lên, trong tay cầm một nắm hạt dưa, ung dung nhàn rỗi được Tiểu Ngũ đỡ xuống xe ngựa, đi tới trước mặt bọn thổ phỉ bị ép quỳ trên mặt đất nhìn lần lượt rồi đánh giá bọn họ một chút, vừa nhìn một bên đánh giá,"A, hoá ra thổ phỉ các ngươi lớn lên trông như vậy a?"

Thần sắc Cẩu ca cũng là vừa ngốc vừa sững sờ,"Ngươi không nghe lầm, chúng ta... Bị người cướp!"

Chút tiền ấy, đừng nói không thể làm cho tiểu vương phi hài lòng, mà chính cả Tiểu Ngũ nhìn thấy, cũng không thể ra tay!

Bọn thổ phỉ hóa đá tập thể: "..."

Cho nên, chờ Tiểu Ngũ dạo qua một vòng, chỉ thu được không đến mười lượng bạc.

Trình độ thuần thục này, sao còn chuyên nghiệp hơn bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận